Thiên Thần Tan Vỡ
Chương 7
‘Chào Brody, chào Reece.’ Rick bỏ mũ ra vàbước vào. Anh liếc nhìn bàn ăn và nói tiếp. ‘Xinlỗi vì đã làm gián đoạn bữa tối của hai người.’‘Chúng tôi ăn xong rồi, không sao cả.’ Mặc dùđầu gối cô run cầm cập nhưng Reece vẫn trượtxuống khỏi ghế. ‘ Anh có tìm thấy cô ấy không?’‘Tôi ngồi được chứ?’Tại sao cô có thể quên được nghĩ lễ tối thiểu đókhi cảnh sát vào nhà? Cô phải mời họ vào nhà,mời ngồi và dùng cà phê chứ. Cô đã mua cà phêđể đón tiếp bạn bè và cả cảnh sát rồi mà.‘Ồ, tôi xin lỗi.’ Reece chỉ chiếc ghế sofa mời.‘Anh ngồi đi. Anh dùng gì?’‘Không cần đâu, cảm ơn cô.’ Rick ngồi xuống ghếđặt chiếc mũ lên lòng và chờ Reece. Cũng nhưkhi ở căn hộ của mình, Brody ngồi im lặng dựangười vào kệ bếp.Nhìn nét mặt của anh ta cô biết câu trả lời sẽnhư thế nào. Cô biết qua thái độ thản nhiên củaviên cảnh sát này.‘Không tìm thấy gì cả.’Cô lắc đầu. ‘Nhưng…’Rick ngắt lời cô ngay. ‘Từ từ nào. Tại sao côkhông đến đó xem lại một lần xem thế nào?’‘Ôi, lạy Chúa!’ Reece đưa tay lên ôm mặt, dụimạnh vào mắt và lại đặt lên lòng. Tất nhiên, côsẽ lại đến đó. ‘Được thôi.’Cô nhắc lại vụ việc, tất cả những gì mà cô có thểnhớ. ‘Chắc chắn hắn đã ném xác cô ấy xuốngsông, hoặc chôn ở đâu đó rồi, hoặc…’‘Chúng tôi sẽ xem xét khả năng đó. Cậu có nhớchính xác vị trí đó không, Brody?’ Rick quaysang chỗ Brody hỏi.‘Tôi đã chỉ cho anh chỗ trên bản đồ mà Reecenói cô ấy đã nhìn thấy vụ việc xảy ra. Điểmchấm nhỏ này đây.’‘Mé bên kia con sông.’ Rick nói với Reece giọngthản nhiên như nét mặt anh ta. ‘Với khoảngcách xa như thế chắc cô ấy đã chỉ nhầm vị trí,nhầm khá xa là đằng khác đấy.’‘Không thể như thế được. Còn có bụi cây, tảngđá và vũng nước cơ mà. Tôi không thể nhầmđược.’‘Không hề có dấu hiệu nào của sự vật lộn. Tôikhông tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào khi đến đó.’‘Có thể hắn đã xóa đi.’‘Có thể.’ Cô nhận thấy ngay sự nghi ngờ tronggiọng nói của Rick. ‘Tôi sẽ quay lại đó sáng mai.Brody, cậu nên đi cùng tôi đến đó để chắc chắnchúng ta đến đúng chỗ. Tôi cũng sẽ gọi điệnkiểm tra xem có khách du lịch nữ hay người dânđịa phương nào mất tích không.’‘Có cả vài ngôi nhà rải rác trong khu vực ấy.’Brody lên tiếng và cầm ly rượu của anh lên.‘Tôi đã rẽ vào mấy nhà gần nhất. Ở đó có cảnhà của tôi, Joanie cũng có hai căn. Có cả nhữngnhà cho thuê nhưng vào thời gian này chưa cónhiều người đến ở. Không thấy nhà nào cóngười cả cũng chẳng có dấu hiệu là đang cóngười sử dụng những căn nhà đó. Chúng tôi sẽlàm rõ mọi chuyện. Cô không nên lo lắng quá.Brody này, cậu có thẻ đi cùng tôi đến đó vàosáng mai không?’‘Được, tôi sẽ đi.’Reece lên tiếng. ‘Tôi có thể xuống nhà ngay bâygiờ xin phép Joanie nghỉ sáng mai và đi cùng cácanh.’‘Brody cũng ở đó. Tôi nghĩ chỉ cần một trong haingười là đủ. Cô cũng không nên nói vội chuyệnnày với ai. Ở thời điểm hiện tại thì chúng ta nênkiểm tra chắc chắn lại tất cả mọi chuyện trướckhi để tin đồn lan ra.’ Rick đứng dậy và gật đầuvới Brody. ‘Tôi sẽ đến đón cậu lúc bảy giờ bamươi nhé.’‘Vâng, tôi sẽ đợi anh.’‘Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ. Reece, côkhông nên lo lắng quá. Cô cũng chỉ làm đượcdến như vậy thôi.’‘Không, không, tôi không làm được gì cả.’ Reecevẫn ngồi im trong khi Rick đội mũ lên và đi racửa.‘Anh ta không tin em.’‘Anh không nghe thấy anh ấy nói điều đó.’‘Có, có đấy.’ Cô giận dữ cãi lại. ‘Cả hai chúng tađều nghe và hiểu như vậy.’Brody đặt ly rượu xuống và nhoài người sangphía cô. ‘Tại sao em lại cho rằng anh ấy khôngtin em?’‘Bởi vì anh ấy không tìm thấy gì cả. Cũng khôngcó ai khác nhìn thấy chuyện đó. Bởi vì em mớichỉ đến thị trấn này được vài tuần, bởi vì,…’‘Anh cũng mới chỉ nghe có vậy nhưng anh vẫntin em.’Ánh mắt cô hiện rõ vẻ đau đớn. Cô gục đầu vàongực anh, nước mắt tuôn rơi, hai tay cô nắmchặt để trên lòng. ‘Cảm ơn anh.’‘Bây giờ anh phải về nhà. Em hãy nghe theo lờikhuyên của cảnh sát trưởng, tạm quên nó đi,uống thuốc và ngủ một lát.’‘Làm sao anh biết là em có thuốc ngủ để uống?’Brody cười nhẹ. ‘Uống Ambien và ngủ đi. Ngàymai anh sẽ nói cho em biết.’‘Vâng, cảm ơn anh.’ Cô đứng dậy đi ra mở cửa.‘Chúc ngủ ngon.’Cảm thấy hài lòng vì cô đã giận dữ thay vì thấtvọng, anh bước ra ngoài mà không nói gì thêm.Cô khóa cửa, kiểm tra lại tất cả các cửa sổ. Vẫnnhư mọi khi cô đi vào bếp rửa chén bát và thayvì đi ngủ, cô mở máy tính.Cô sẽ viết, viết tất cả mọi thứ vào nhật ký củamình.Trong khi Reece ngồi viết nhật ký Rick rẽ quavăn phòng cảnh sát trưởng. Anh treo mũ, áo vàđi vào gian phòng phía sau đun nước pha càphê.Trong khi chờ nước sôi, Rick gọi điện về nhà.Đúng như anh nghĩ, cô con gái lớn của anh trảlời khi mới hết hồi chuông đầu tiên. ‘Chào ba.Con có thể trang điểm mi để đi dự hội xuân ởtrường không? Chỉ một chút thôi mà, bạn conđứa nào cũng trang điểm. Ba đồng ý nhé?’Anh đưa tay dụi mắt. Con bé chưa đầy mười batuổi mà đã đòi trang điểm mi, rồi cả đi dự hộitrường nữa. ‘Ý kiến của mẹ con thế nào?’‘Mẹ bảo sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Ba, ba đồngý nhé.’ Cô bé nài nỉ.‘Vậy thì ba cũng sẽ suy nghĩ. Đưa máy cho mẹcon đi.’‘Ba không về nhà được à? Chúng ta sẽ bàntiếp?’Ơn Chúa. ‘Hôm nay ba phải làm việc muộn.Nhưng ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện đó. Mẹcon đâu.’‘Mẹ…! Ba gọi điện về. Ba nói phải làm việc vàngày mai chúng ta sẽ nói chuyện con trang điểmmi như một cô gái bình thường.’Giọng cô bé có vẻ rất phấn kích chứ không hềbối rối. Tại sao chúng nó có thể nghĩ đến nhữngchuyện đó sớm như vậy nhỉ? Rick đang phânvân thì Debbie Mardson, vợ anh cầm máy. ‘Emtưởng anh đang trên đường về.’‘Anh phải rẽ vào văn phòng một lát. Cũng chưabiết sẽ mất bao lâu? Tại sao con bé lại đòi trangđiểm mi? Mắt nó giống mắt em với bộ lông midài nhất bang Wyoming này mà.’ Anh rất yêucặp lông mi dài và đôi mắt xanh của cô.‘Cũng như em thôi – lông mi thưa. Chỉ là kiểutrang điểm đơn giản của phụ nữ thôi mà.’‘Có nghĩa là em sẽ cho phép nó?’‘Em đang phân vân.’Anh đưa tay xoa cổ có vẻ bối rối. Anh là ngườiluôn bị phụ nữ lấn át. ‘Đầu tiên thì là son môi.’‘Bóng môi.’ Debbie đính chính lại. ‘Nước làmbóng môi.’‘Cái gì cũng vậy thôi. Bây giờ thì là trang điểmmi. Chắc tiếp theo nó sẽ đòi xăm mình. Và nhưvậy là kết thúc mọi chuyện.’‘Em nghĩ cũng chưa đến mức ấy. Anh có thể gọiđiện trước khi về không? Em sẽ hâm lại bữa tối.’‘Có thể anh sẽ về muộn. Anh đã mua một ổbánh mỳ ở nhà hàng Joanie rồi. Đừng lo choanh. Em hôn con giúp anh nhé.’‘Vâng. Đừng làm việc quá sức để anh còn về hônem chứ.’‘Làm sao anh quên được. Chào em yêu.’‘Chào anh. Em đợi anh về.’Anh ngồi im lặng một lát uống cà phê, suy nghĩvề người vợ thân yêu và ba đứa con gái. Anhkhông muốn con mình sử dụng đồ trang điểm.Nhưng chúng nó phản đối, anh biết như vậy.Đứa con gái lớn bây giờ đã có xu hướng giốngmẹ nó rồi.Anh thở dài rút giấy ăn lau tay và ném vào sọtrác. Rót thêm một ly cà phê anh ngồi suy nghĩbản báo cáo của Reece. Anh lọc lại từng chi tiếtvà khoảng thời gian. Rick lắc đầu đứng dậy chothêm chút kem vào ly cà phê và mang ra phòngngoài.Anh bật máy tính, cũng cần tìm hiểu thêm về cônàng Reece Gilmore này chứ không thể thỏamãn với thông tin là cô ấy đến từ Boston vàkhông hề phạm tội gì.Anh phải mất vài giờ tìm kiếm, đọc và gọi điện.Anh đã có được hồ sơ riêng và sau một thoángphân vân anh bỏ vào ngăn kéo.Khi rời văn phòng thì đã rất muộn. Không biếtgiờ này Debbie có còn thức đợi anh không.Đi qua nhà hàng Angel Food của Joanie anh thấycăn phòng tầng trên vẫn sáng đèn.Bảy giờ ba mươi sáng, khi Reece đang cố tậptrung với món bánh sữa và trứng rán thì Brodycũng mang theo lọ cà phê nóng và ngồi vào xecủa Rick.‘Xin chào, rất cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.’‘Không có gì. Coi như cũng là một lần đi tìmhiểu.’Rick mỉm cười. ‘Còn cả một bức màn bí mậttrước mắt chúng ta. Theo cậu khoảng bao lâu kểtừ lúc Reece nhìn thấy vụ việc đến khi cô ấychạy đến chỗ cậu.’‘Tôi không biết mất bao lâu cô ấy mới chạyxuống đến chỗ tôi. Cô ấy xuống đến nơi vàchúng tôi cùng đi lên luôn. Không quá mườiphút, có thể chỉ là năm phút. Và mất khoảngmười đến mười lăm phút nữa thì chúng tôi lênđến chỗ đó.’‘Tình trạng tinh thần của cô ấy thế nào khi cậunhìn thấy cô ấy?’‘Cũng như bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìnthấy một người phụ nữ khác bị giết thôi.’‘Được rồi, Brody, tôi thực sự chưa hiểu hoàncảnh lúc đó. Vấn đề là chúng ta phải nhìn vụviệc này một cách hoàn toàn khác. Tôi muốnbiết cô ấy có hoàn toàn tỉnh táo, minh mẫn haykhông.’‘Phải sau một vài phút. Nhưng anh cũng cần chúý rằng cô ấy từ xa đến và đó là lần đầu tiên côấy khám phá con đường đó. Cô ấy chỉ có mộtmình, bị sốc, hoảng sợ và không thể làm gì khichứng kiến vụ việc xảy ra.’Rick giơ tay lên và nói. ‘Nhìn bằng ống nhòmqua phía bên kia bờ sông. Có thể vụ việc xảy rađúng như lời cô ấy nói nhưng tôi cần biết hoàncảnh xảy ra vụ đó vì cô ấy chẳng có chứng cớ gìcả. Cậu có chắc chắn là cô ấy không nhầm lẫnkhông? Có thể cô ấy chỉ nhìn thấy hai người cãinhau, thậm chí là người đàn ông đánh đập côgái.’Anh cũng đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiềuđêm hôm qua, từng chi tiết nhỏ một. Anh cònnhớ như in vẻ mặt cô – vẻ mặt xanh xám, mắtmở to ánh mắt sâu và đờ đẫn.Một người phụ nữ không thể hoảng sợ đến mứctội nghiệp như thế nếu chỉ chứng kiến hai ngườilạ cãi nhau. ‘Tôi nghĩ cô ấy đã nhìn thấy nhữnggì đúng như lời cô ấy nói với tôi lúc ở trên conđường đó, và nói với anh ba lần như trong bảnbáo cáo của cô ấy. Cô ấy không hề bịa ra chitiết nào dù nhỏ nhất.’Rick tỏ ra hơi xấc. ‘Cậu đã nói đúng về chuyệnđó. Liệu cậu có liên quan quá sâu vào chuyệnđó không?’‘Chuyện gì?’Rick xổ ra nụ cười. ‘Tôi thích cậu rồi đấy Brody,cậu đúng là kẻ khôn ngoan chết tiệt. Hai ngườicó quá thân mật cá nhân với nhau không?’‘Chuyện đó đâu có gây ra sự khác biệt gì?’‘Thông tin luôn tạo ra sự khác biệt trong bất kỳcuộc điều tra nào.’‘Vậy tại sao anh không hỏi luôn xem tôi đã ngủvới cô ấy chưa?’Rick tỏ ra vô cùng tự mãn. ‘Ừm, dù sao thì tôicũng chưa muốn đụng đến chuyện tế nhị nhạycảm đó vội. Thế cậu sẽ ngủ với cô ấy chứ?’‘Không.’‘Vậy thì được.’ Rick nhắc lại.‘Nếu tôi nói có thì sao?’‘Thì tôi sẽ cân nhắc thông tin đó với tư cách lànhân viên thực thi pháp luật có năng lực.Chuyện của cậu là của cậu Brody ạ, tất nhiên làngoại trừ trường hợp nó lan truyền ra thị trấnnhanh như mèo vồ chuột. Không có gì thú vịbằng chuyện tình dục cho dù chính cậu làm việcđó hay đang nói chuyện về người nào khác.’‘Tôi thà quan hệ còn hơn là mất thời gian nóichuyện người ta.’Nụ cười lại thoáng hiện ra trên môi Rick và biếnmất rất nhanh chóng. ‘Đó là cậu, còn tôi thì lạithích nói chuyện hơn.’Họ im lặng một lúc cho đến khi Rick rẽ ra khỏicon đường.‘Đây là cách dễ nhất để đến được vị trí bêncạnh con sông mà cậu đã chỉ cho tôi trên bảnđồ.’Brody đeo một chiếc túi nhỏ trên vai. Mặc dù làđi ngắn nhưng tốt nhất là vẫn nên cẩn thận. Họđi xuyên qua rừng và Brody vẫn còn nhìn thấyvết chân thú rừng in lại và hình như có cả vếtủng của Rick ngày hôm trước.‘Không có vết chân ai đi qua con sông đó cả, chỉcó dấu chân của tôi ngày hôm qua thôi. Tấtnhiên người ta có thể đến bằng đường khácnhưng tôi đã xem cẩn thận rồi. Nếu đúng làphải giải quyết một cái xác thì tốt nhất là quẳngxuống sông. Đó thường là phản xạ đầu tiên.’Rick đi thật chậm vừa đi vừa nhìn chằm chằmxuống mặt đất như muốn tìm kiếm cái gì đó.‘Hoặc cũng có thể hắn đã chôn nó rồi. Không hềcó dấu vết nào cả. Chả đứa nào ngu mà lại kéoxác chết đi quá xa và nếu đào lỗ mà chôn thìcòn khổ hơn nhiều.’Hai tay anh ta tỳ trên hông, một tay đặt vàobáng súng. ‘Rồi nó sẽ tự hiện ra hoặc bọn thúhoang sẽ phát hiện rất nhanh thôi. Cậu có thểtự mình xem đi, không hề có dấu hiệu có ai đếnđây ngày hôm qua. Tôi lại phải hỏi cậu thôi, liệucậu có chỉ nhầm chỗ cho tôi không?’‘Không.’Họ đi xuyên qua những cây thông, những bụiviệt quất và cơm cháy theo hướng tây bắc đếnchỗ con sông. Brody nhận thấy mặt đất vẫn cònẩm ướt vì tuyết tan. Và nếu có người đi qua đâythì chắc chắn phải có vết chân in lại vì anh cònnhìn thấy vết chân thú rừng đi qua. Họ đi vòngqua một bụi cây và trong khi Brody dừng lại cúixuống nhìn cho thật kỹ xem có dấu vết nào bịxóa không thì Rick phải đứng chờ.‘Tôi nghĩ đây là vết chân của anh ngày hômqua.’‘Đúng thế.’ Rick đồng ý. ‘Tôi hái vài quả dâu chínquanh đây.’ Anh ta thêm thắt câu chuyện. ‘Cậucó thể hái vài quả việt quất hay thường xanhđi.’ Rick ngừng một lát và nhìn theo hướng rachỗ con sông nói tiếp. ‘Brody này, nếu đúng hắngiấu xác ở đó thì phải có dấu vết gì chứ. Và đếnbây giờ thì tôi nghĩ chắc thú rừng cũng đã ngửithấy mùi và tìm đến rồi.’‘Đúng.’ Brody bước tiếp và nói. ‘Anh nói đúng.Ngay cả một người suốt ngày quanh quẩn trongthành phố như tôi cũng biết điều đó.’Rick lại cười nhăn nhở. ‘Cậu vốn được mệnhdanh là người nhiều mánh khóe mà.’‘Tôi sẽ phải sống ở đây bao nhiêu năm mới cóthể xóa đi được điều tiếng đó?’‘Có thể phải sau khi cậu qua đời mười đến mườilăm năm.’Brody nói khi họ tiếp tục bước đi. ‘Tôi nghĩ nhưvậy. Nhưng anh cũng đâu phải là người gốc gácở đây. Anh là con của một sỹ quan quân độimà.’‘Có đấy, mẹ tôi đã ở Cheyenne từ khi tôi mớimười hai tuổi, lâu hơn cậu nhiều. Tôi đã nghethấy tiếng của con sông rồi đấy.’Tiếng ồn ào của con sông xuyên qua những hàngdương, hàng thông và những rặng liễu đỏ. Ánhsáng mặt trời bây giờ cũng đã mạnh hơn. Bêncạnh con sông là một khe núi và trên cao mébên kia con sông là chỗ anh cùng Reece đãđứng.‘Đó là chỗ cô ấy ngồi khi nhìn thấy vụ giếtngười.’ Brody đưa một tay lên che ánh nắngmặt trời và chỉ cho Rick.Ở đây mát mẻ hơn, Brody nghĩ. Bên cạnh dòngnước sẽ mát mẻ hơn và có cả gió thổi nhẹ.Nhưng trời thì lại nắng khá gắt nên anh phải lấykính râm ra đeo.‘Tôi buộc phải nói rằng, khoảng cách quá xa đấyBrody ạ.’ Rick lấy kính ra đeo và nhìn theohướng tay Brody chỉ. ‘Khỉ gió, rất xa đấy.’ Ricknhắc lại. ‘Có thể cô ta lóa mắt nhìn lầm.’‘Rick, quan hệ bạn bè của chúng ta rất tốt trongnhững năm qua đấy.’‘Đúng vậy.’‘Vì vậy, tôi sẽ hỏi rất thẳng thắn. Vì sao anh lạikhông tin cô ấy?’‘Chúng ta hãy cứ xem thử từng chi tiết một nhé.Cô ấy ở trên đó, nhìn thấy những gì xảy ra dướinày, chạy xuống theo con đường và gặp cậu.Trong thời gian đó thì gã đàn ông kia làm gì vớingười phụ nữ đã chết? Nếu hắn ném xác cô taxuống sông thì chẳng bao lâu nữa nó sẽ trôi vàobờ. Không biết chừng bây giờ người ta đã pháthiện ra rồi cũng nên. Quanh đây không có biểuhiện gì là hắn đã chôn xác cô ấy và theo nhưcách tính thời gian thì hắn chỉ có chưa đầy nửatiếng để làm việc đó. Công việc đó không hềđơn giản và hai người bọn cậu chắc chắn đãquay lại đây trước khi hắn làm xong công việccủa mình.’‘Có thể hắn kéo xác cô ấy giấu sau những tảngđá hay những bụi cây kia. Như thế làm saochúng tôi có thể nhìn thấy cô ấy từ phía bên kiacon sông được. Biết đâu hắn đi lấy xẻng hay dâythừng gì đó, ai mà biết được.’Rick thở dài. ‘Cậu có nhìn thấy dấu vết ai đó đếnkhu vực này chưa? Dấu vết xác ai đó bị kéo đihoặc dấu chôn cất?’‘Chưa, tôi chưa thấy gì cả.’‘Bây giờ cậu cùng tôi chúng ta sẽ đi một vòngquanh đây xem thế nào nhé. Không hề có chodù một dấu hiệu có vết đất mới bị đào. Vậy thìchỉ còn khả năng hắn kéo xác cô ấy ra khỏi đâyđưa lên xe hoặc vào nhà nào đó. Nhưng cả mộtquãng đường dài kéo xác chết đi như thế mà lạikhông hề để lại dấu hiệu gì cho hai chúng tanhìn thấy hay sao?’Anh ta quay lại chỗ Brody và nói tiếp. ‘Cậu nhắcđi nhắc lại với tôi rằng đây chính là chỗ mà côấy đã nhìn thấy vụ việc xảy ra, và tôi thì tôi lạinói với cậu rằng tôi không hề thấy bất cứ dấuhiệu nào cho thấy có ai đó đã qua đây chứ đừngchuyện đấm đá và bóp cổ cô ta.’Logic của vấn đề là rất thuyết phục nhưng anhvẫn cảm giác có gì đó nghi vấn trong chuyệnnày. ‘Hắn đã xóa dấu vết.’‘Có thể, có thể. Nhưng hắn làm chuyện đó vàothời gian chết tiệt nào? Hắn giết chết cô ấy, kéoxác cô ấy khỏi khu vực này và quay lại xóa dấuvết trong khi đó hắn lại không biết có người nhìnthấy hắn giết người. Hoặc có thể cứ cho là hắnkhông nhìn thấy Reece ở trên đó đi.’Rick bỏ kính râm và nhìn ngược lên vị trí bênkia bờ sông. ‘Cứ cho là hắn làm như vậy thì chắcchắn phải xong trước ba mươi phút như cậu nói.Cứ cho hắn hẳn bốn mươi phút tôi cũng khôngnghĩ hắn có thể làm xong được việc đó.’‘Anh cho rằng cô ấy nói dối? Bịa đặt ra chuyệnđó? Căn cứ vào đâu?’‘Tôi không nghĩ cô ấy nói dối.’ Rick gạt mũ rasau đưa tay lên lau mặt. ‘Còn nhiều vấn đềtrong chuyện này Brody ạ. Hôm qua tôi nhìnthấy hai người hai lần, lần đầu tiên trong căn hộcủa cậu và lần thứ hai ở nhà cô ấy. Tôi nghĩchắc hai người phải đang có chuyện gì đó. Cóthể cậu biết nhiều về cô ấy hơn tôi.’‘Nhiều về cái gì?’‘Cứ tiếp tục tìm đi và tôi sẽ nói cho cậu nghe. Hyvọng cậu giữ kín chuyện này. Tôi nghĩ cậu là mộttrong số ít người ở thị trấn Angle’s Fist này cóthể làm chuyện đó.’Trong khi bước đi Brody vẫn để mắt chú ý trênmặt đất hoặc lùng sục những bụi cây. Anh muốntìm ra điều gì đó để chứng mình là Rick nói sai.Anh đang cố chứng minh có một người phụ nữbị giết chứ không phải có một người phụ nữ bịnhầm lẫn.Anh còn nhớ rõ vẻ mặt cô, sự xúc động của côkhi hai người trên đường quay trở lại chỗ côngồi và cả nét mặt của cô khi cô đứng một mìnhtrong căn hộ gần như trống không của mình.‘Tôi đã kiểm tra cô ấy.’ Rick lên tiếng khi Brodydừng lại nheo mắt nhìn. ‘Tôi nghĩ đó là mộtphần trách nhiệm trong công việc của tôi. Nếu aiđó đến đây thì tôi buộc phải kiểm tra xem họ cóphải là người tốt không. Với cậu cũng vậy.’‘Và tôi đã thoát khỏi sự giám sát của anh chưa?’‘Chúng ta chưa từng có lời qua tiếng lại nào vớinhau đúng không?’ Rick ngừng lại lắc đầu chỉ vềbên trái và nói tiếp. ‘Đó là khu phía sau căn nhàtạm của Joanie. Căn nhà đó là gần nhất vàchúng ta sẽ mất khoảng mười phút để đi đếnđó. Đó là chúng ta đi nhanh và không phải mangtheo xác chết. Liệu hắn có thể có loại phươngtiện nào đậu gần hơn khoảng cách đó không? Vànếu có thì phải có vết bánh xe chứ.’‘Anh đã vào bên trong căn nhà tạm đó chưa?’‘Đeo băng cảnh sát không có nghĩa là tôi có thểxâm phạm tài sản của người khác. Nhưng tôi đãxem xung quanh, nhìn qua cửa sổ và thấy cửachính vẫn khóa. Tôi còn đi đến hai căn gần nhấtnữa trong đó có cả căn của tôi. Và ở đó thì tôi cóthể đi vào nhưng cũng không có gì cả.’Họ tiếp tục đi đến chỗ căn nhà tạm và đi vòngxung quanh.‘Reece là người tốt.’ Rick tiếp tục khi Brody đangnhòm qua cửa sổ nhìn vào trong. ‘Nhưng mấynăm trước cô ấy có gặp chuyện rắc rối.’Brody quay lại hỏi có vẻ thận trọng. ‘Chuyện gì?’‘Một vụ giết người ở nhà hàng chỗ cô ấy làmviệc ở thành phố Boston. Cô ấy là người duynhất còn sống sót mặc dù bị bắn hai phát.’‘Ơn Chúa!’‘Đúng thế. Người ta tìm thấy cô ấy trong mộtchiếc thùng, một loại thùng chứa. Tôi lấy thôngtin từ một nhân viên cảnh sát của Boston. Cô ấyở trong bếp trong khi tất cả mọi người ở ngoàiphòng ăn. Cô ấy nghe tiếng la hét, tiếng súngnổ và còn nhớ - hoặc cũng có thể cô ấy chỉ nghĩmình còn nhớ - là có thò tay vào túi lấy điệnthoại di động. Một gã đàn ông bước vào và bắncô ấy. Cô ấy không còn nhớ được gì hơn. Cũngkhông nhìn rõ người kia. Cô ấy bị bắn rơi vàochiếc thùng và phải hai giờ sau cảnh sát mớiphát hiện ra. Viên cảnh sát kia nói cô ấy khônggây ra gì cả. Sau cuộc phẫu thuật trí nhớ củaReece không hồi phục hoàn toàn và trạng tháitinh thần thì cũng không tốt gì hơn thể trạng củacô ấy.’Chả có gì mới mẻ so với anh tưởng cả. ‘Vậy thìcó liên quan gì?’‘Ý tôi muốn nói là cô ấy đang bị suy sụp về tinhthần và đã từng phải điều trị vài tháng ở bệnhviện tâm thần. Cảnh sát không bắt được kẻ đãgây ra vụ án đó và cô ấy thất vọng từ đó. Điềutra viên phụ trách vụ án thỉnh thoảng có đếngặp cô ấy trong năm đầu tiên khi xảy ra vụ án.Và lần gần đây nhất anh ấy đến thì cô ấy đã bỏđi mà không hề báo trước lời nào. Cô ấy còn bàngoại nhưng tất cả những gì bà ta có thể nói lạivới cảnh sát đó là Reece đã ra đi và không có ýđịnh quay về.’Rick ngừng lời chậm rãi nhìn xung quanh mộtlượt sau đó anh đổi hướng và đi ra phía sau.Một con chim chích bắt đầu cất tiếng hót giọngrất cao và thanh. ‘Tôi cũng cần thu nhập nhữngchứng cớ cho riêng mình. Theo tôi được biết thìvụ án đó thu hút sự chú ý khắp nước nhưngthật may mắn chúng ta được sống ở đây chứkhông phải trong thành phố.’‘Ồ đúng vậy, không hề có chuyện bắn giết ởđây.’Rick nghiến chặt hai hàm răng. ‘Người dân ở đâyrất biết coi trọng hiến pháp của họ không nhưnhững anh chàng thành thị ranh ma.’‘Anh còn quên không đề cập tới những người tựdo cánh tả.’‘Tôi còn biết giữ phép lịch sự mà.’Brody nhỏ nhẹ. ‘Chắc chắn rồi, anh là ngườicuồng tín cánh hữu mà.’Rick cười gằn. ‘Không hiểu tại sao tôi lại làm bạnđược với những con người đặc sệt phong cáchthành thị. Tôi nghĩ chắc cậu cũng không còn lạ gìđiều đó. Cậu từng là phóng viên ở một thànhphố lớn mà.’Brody tính toán thời gian. Nếu chuyện đó xảy rangay sau khi anh rời bỏ tờ báo đó thì có thể anhđã đến thành phố đầy nắng và sóng biển Arubalàm việc. Đã gần tám tuần nay anh không đọcbáo, cũng chẳng thèm xem truyền hình.‘Sau khi tôi nghỉ việc tờ Tribune đã phải tạmngừng hoạt động hai tháng.’‘Tôi thì lại nghĩ giới truyền thông chỉ phóng đạiđộ dài khoảng thời gian đó. Lúc nào mà họ chảcó tin để tấn công dư luận.’‘Về mặt hiến pháp thì lần điều chỉnh đầu tiêndiễn ra trước lần điều chỉnh thứ hai.’‘Và thật đáng xấu hổ về chuyện đó. Nhưng trởlại với vấn đề của chúng ta, tôi muốn hỏichuyện gì đã xảy ra với Reece? Đó là điều khủngkhiếp nhất xảy ra với một con người và có thểcô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.’‘Như vậy có nghĩa là gì, có nghĩa là cô ấy tưởngtượng ra vụ giết người đó phải không? Đừng bắtép tôi phải tin chuyện đó Rick.’‘Có thể cô ấy ngủ gật dù chỉ trong vài phút vàmơ thấy chuyện đó. Viên cảnh sát phụ trách vụán kia nói với tôi cô ấy rất hay bị triệu chứngnhư vậy. Đoạn đường lên đến chỗ cô ấy ngồikhông phải là ngắn và lúc lên đến đó thì cô ấysẽ rất mệt và sẽ không loại trừ khả năng bị mêsảng. Joanie nói với tôi rằng cô ta sẽ chả ăn gìnếu chị ấy không mang thức ăn đến mà đặt vàomiệng. Ngoài ra cô ấy còn có biểu hiện lo sợ. Khiở khách sạn lúc nào cô cũng kéo bàn chặn cửathông sang phòng bên cạnh và chả bao giờ bỏđồ đạc ra cả.’‘Cẩn thận quá mức không có nghĩa là hành độngđiên rồ.’‘Thôi nào Brody, tôi không nói cô ấy bị điên rồnhưng rất có thể cô ấy bị rối loạn về tinh thần.’Rick ngay lập tức xua tay. ‘Xin lỗi, không phải rốiloạn mà là bất an về tinh thần. Đó là cách nhìnnhận của tôi vì khi bắt tay vào vụ việc tôi chỉthấy có vậy. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ nàynhưng sẽ không gọi cho cảnh sát bang vì tôi chảthấy có căn cứ gì để làm việc đó. Họ sẽ chả cóviệc gì mà làm ở đây cả. Tôi sẽ điều tra xem cóai bị mất tích không và nếu có thì phải phù hợpvới những gì cô ấy mô tả. Tôi nghĩ tôi chỉ làmđược đến vậy.’‘Có phải đó là những gì anh định nói với cô ấykhông? Anh không thể làm gì hơn?’Rick bỏ mũ xuống và đưa tay vuốt tóc. ‘Cậu cóthấy những gì tôi đang chứng kiến không? Chảcó gì cả. Nếu cậu có thời gian thì ngay bây giờtôi sẽ đưa cậu đi kiểm tra mấy căn hộ quanhđây.’‘Tôi có thời gian nhưng vì sao lại là tôi mà khôngphải là những nhân viên phó của anh?’Rick đội mũ trở lại. ‘Cậu là người đi cùng với côấy. Chúng tôi sẽ coi cậu là nhân chứng thứ hai.’‘Để giải quyết việc khỉ gió gì vậy Rick?’‘Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói.’ Rick tỏ vẻhằn học. ‘ Khi đến xem xét khu vực này tôi cũngnghĩ đúng là cô ấy nhìn thấy chuyện gì đó.Nhưng không hề có bất cứ chứng cớ gì có thểchứng minh cả. Tôi cho rằng cô ấy ngủ gật vàgặp ác mộng, còn cậu cậu có thể cứ cho rằng cóchuyện đó xảy ra. Tôi không muốn làm rắc rốithêm cho cô ấy cho dù là chuyện gì, và tôi sẽ chỉlàm việc với những gì là thực tế. Và thực tếkhông có dấu hiệu nào cho thấy có kẻ ngớ ngẩnđã lai vãng ở đây ít nhất là trong vòng hai mươitư giờ qua. Chúng ta sẽ kiểm tra lại một lần nữatrên đường quay về và kiểm tra cả mấy căn hộquanh đây. Nếu phát hiện ra bất cứ dấu hiệu gìthì chúng ta sẽ gọi cho cảnh sát bang. Còn nếukhông tất cả những gì tôi có thể làm là kiểm traxem có ai bị mất tích không.’‘Chỉ đơn giản là anh không tin cô ấy.’‘Vào thời điểm này đúng không Brody?’ Rickngoái nhìn sang phía bên kia con sông và nóithẳng thừng. ‘Không, tôi không hề tin chút nào.’Khi khách đến ăn sáng đã thưa, Reece lao vàochuẩn bị món súp cho buổi trưa. Cô bóc đậu,thái hành. Joanie không thích dùng rau thơmnên cô buộc phải dùng đồ khô.Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu sử dụng húng quế vàhương thảo tươi. Và thay vì sử dụng chất bộtmàu xám như thường lệ thì món ăn của cô sẽhấp dẫn hơn rất nhiều nếu sử dụng hạt tiêunghiền. Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lạiphải dùng bột tỏi để nấu? Ở đây cũng chẳng cómuối biển để nấu. Và bói cũng không ra mộtquả cà chua vào mùa này để trang trí và làm thivị thêm các món ăn.‘Chắc chắn là còn nhiều chuyện đáng phàn nànlắm.’ Joanie đến chỗ cô vừa khịt mũi vừa nói.‘Nhưng như thế cũng hấp dẫn lắm rồi.’Reece nhận ra mình lại nói chuyện một mình.‘Xin lỗi, không sao đâu. Như vậy cũng được.Cháu chỉ đang nghĩ vẩn vơ thôi.’‘Chính tôi cũng nghĩ đến những chuyện ấy vàbây giờ thì tôi được nghe nói rồi. Nhưng ở đâykhông phải nơi sang trọng gì cả. Nếu cô muốncó điều kiện thể hiện hết khả năng của mình thìcô nên đến nhà hàng Jackson Hole mà tìm việc.’‘Cháu xin lỗi. Cháu không có ý đó.’‘Tôi không thích xin lỗi và cũng không thích nghelời giải thích. Cô đã đến đó bao giờ chưa?’‘Cháu cũng đi qua đó một lần nhưng hiện tại thìnhà hàng đó vẫn đóng cửa để sửa chữa.’Cho dù vì lý do gì khiến cô lẩm bẩm như vậy đinữa thì sự vụng về cũng như ánh mắt lúng túngcủa Reece cũng là điều đáng lo ngại đối vớiJoanie. Joanie vẫn tiếp tục với giọng cộc lốc. ‘Tôiđã bảo cô chuẩn bị những thứ cần thiết chomón súp ngày hôm nay đúng không? Cô cần thứgì ở đây không có cô cứ làm một danh sách. Tôisẽ xem và đặt mua. Còn nếu cô nhút nhát màkhông dám làm thì sau này đừng có lầm bầmcằn nhằn về chuyện đó nữa.’‘Vâng.’‘Muối biển cơ à.’ Joanie có vẻ chế giễu và đi rótthêm cho mình một ly cà phê. Từ vị trí đó cô cóthể quan sát Reece tốt hơn mà không quá lộliễu. Bây giờ cô mới nhận ra vẻ mặt xanh xámvà cặp mắt thâm quầng của cô. ‘Hình như ngàynghỉ chỉ làm cho cô mệt thêm.’‘Không, không phải vậy đâu ạ.’‘Mac nói cô đã đi bộ vào con đường trong núi.’‘Vâng.’‘Và cô quay lại cùng Brody.’‘Bọn cháu… chúng cháu gặp nhau ở trên đó.’Joanie nhấp một ngụm cà phê và nói tiếp. ‘Nhìntay cô run rẩy thế kia thì chắc cô sẽ thái taymình chứ không phải thái cà rốt đâu.’Reece đặt dao xuống và quay sang Joanie. ‘CôJoanie này, cháu nhìn thấy…’ Đúng lúc đó Brodybước vào. ‘Cháu có thể nghỉ giải lao một lát bâygiờ không?’Có chuyện gì rồi đây, Joanie thầm nghĩ khi thấyBrody bước vào và chờ đợi. ‘Đi đi.’Reece đi vòng sau quầy ra ngoài, cô đi rấtnhanh và ánh mắt không rời khỏi khuôn mặtcủa Brody/ Tim cô đập thình thịch và còn cáchxa Brody đến mấy bước chân cô đã chìa tay rabắt.‘Anh có tìm thấy…’‘Chúng ta ra ngoài đi.’Cô chỉ kịp gật đầu bởi vì anh đã đứng dậy vàkéo cô ra ngoài. ‘Anh có tìm thấy cô ấy không?’Reece nhắc lại. ‘Nói cho em biết đi, cô ấy là ai?’Brody không trả lời mà vẫn túm tay Reece lôi đicho đến khi họ ra khỏi nhà hàng và đến châncầu thang lên căn hộ của Reece.‘Không tìm thấy gì cả’‘Nhưng… chắc chắn hắn đã ném xác cô ấyxuống sông.’ Suốt đêm qua lúc nào Reece cũngnghĩ đến điều đó. ‘Ôi, lạy Chúa, hắn ném xác côấy xuống sông rồi.’‘Anh chưa hề nói bất cứ điều gì với ai cả.’‘Chắc chắn hắn đã…’ Giọng cô tắc nghẹn. ‘Emkhông hiểu gì cả’‘Anh và Rick đã đến chỗ em bảo em nhìn thấyhọ. Bọn anh đã kiểm tra cả con đường cái vàođó và ngược lại, cả mấy căn hộ xung quanhnhưng không hề có ai, thậm chí không hề códấu hiệu đã từng có người ở đấy.’Bụng cô đã nôn nao. ‘Không nhất thiết hắn phảiở những căn hộ đó.’‘Không. Nhưng chắc chắn hắn phải đến chỗ emnhìn thấy. Không hề có bất kỳ dấu chân nào.Không có dấu hiệu gì hết.’‘Anh đến nhầm chỗ rồi.’‘Không, anh không nhầm.’Hai tay cô ôm chặt trước ngực nhưng khôngphải là cơn gió đầu mùa xuân khiến cô cảm thấylạnh. ‘Không thể như thế được. Họ đã ở đó, cãinhau, đánh nhau và hắn giết cô ấy.’‘Anh đồng ý. Nhưng anh phải nhắc lại cho em làkhông hề có bất cứ dấu hiệu nào ở đó chứngminh cho lời nói của em.’‘Hắn sẽ trốn thoát. Hắn sẽ bỏ trốn và tiếp tụcsống như một người bình thường.’ Cô ngồi phịchxuống cầu thang. ‘Bởi vì em là người duy nhấtnhìn thấy và như thế là không đủ. Em cũngkhông thể làm gì được.’ ‘Có phải trái đất vẫn quay quanh em không?’Cô ngẩng mặt nhìn lên ánh mắt vô cùng đaukhổ. ‘Và anh cảm thấy thế quái nào? Em nghĩanh cũng chỉ muốn cho qua chuyện thôi. Em sẽlàm những gì em có thể, còn anh, anh quay vềvới ly bia và chiếc vòng của mình đi.’‘Bây giờ vẫn còn hơi sớm để uống bia. Cảnh sáttrưởng sẽ kiểm tra xem có ai mất tích không.Anh ta sẽ đi kiểm tra các nhà nghỉ, các kháchsạn thường và cả các khu vực lân cận. Em cógiải pháp nào tốt hơn không?’‘Không phải trách nhiệm của em phải giải quyếtviệc đó.’‘Anh cũng vậy.’Reece đứng dậy và nói. ‘Tại sao Rick không quaylại và nói chuyện với em? Bởi vì anh ta nghĩ emkhông hề nhìn thấy gì cả. Anh ta cho rằng embịa ra chuyện đó.’‘Nếu em muốn biết anh ra nghĩ gì thì em nênhỏi trực tiếp. Anh chỉ nói với em những gì anhthấy.’‘Em muốn tự mình đến đó.’‘Tùy em.’‘Em không biết đường đến đó. Và em chả còn aikhác để nhờ cả. Nhưng anh cũng là người duynhất em cho rằng chắc chắn không giết cô ấytrừ phi anh có tài bay lượn. Ba giờ em sẽ hếtca. Anh có thể đến đây đón em.’‘Anh có được phép làm chuyện đó không?’‘Có đấy, và anh phải đến đón em. Bởi vì anhcũng đang phân vân về chuyện này như em.’ Côthọc tay vào túi móc ra tờ mười đô la đã nhàuvà nhét vào tay anh. ‘Chừng đó đủ để trả tiềnxăng cho anh đấy.’Cô lặng lẽ bỏ đi để lại tờ tiền và vẻ mặt vừa vuivui vừa bực mình trong anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương