Thịnh Thế Thiên Kiêu

Chương 37: Ngây Thơ, Chỉ Có Thể Bảo Đảm Nhất Thời



Edit: Samie

Lời của Sở Cửu Ca vừa ngoan độc lại kiên quyết, hoàn toàn lấp kín đường lui của người ở Bắc Vương Phủ, nếu như bọn hắn không đáp ứng yêu cầu của nàng, nhất định sẽ vô cùng mất mặt, nhưng mà...

Nếu đáp ứng yêu cầu của Sở Cửu Ca, cũng rất mất mặt!

Hạ nhân của Bắc Vương Phủ không dám tự tiện làm chủ, đành phải lặng lẽ sai người đi xin phép Tô Mộ Bạch.

Tô Mộ Bạch nghe thấy hạ nhân lặp lại lời nói của Sở Cửu Ca, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống: “Sao các ngươi có thể bị Sở Cửu Ca bức đến mức này cơ chứ?”

“Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không hiểu...” Hạ nhân của Bắc Vương Phủ tràn đầy ủy khuất, lúc này, đánh chết bọn hắn cũng không thể nói ra chuyện trước đó bọn hắn không cho phép Sở Cửu Ca vào cửa, còn uy hiếp Sở Cửu Ca.

Tô Mộ Bạch thở dài, tức giận nói: “Đi, đi... Một canh giờ vẫn rất gấp, nhanh đi chuẩn bị kiệu hoa và đội ngũ rước dâu.”

Đường đường là người của Bắc Vương Phủ, lại bị một tiểu cô nương uy hiếp, nếu việc này truyền ra, thật đúng là không còn mặt mũi nào trở về Bắc Vực gặp người.

Đương nhiên, nếu để cho Sở Cửu Ca tái giá, vậy hắn ngay cả mặt mũi ở lại ở kinh thành cũng không có. Nếu Vương gia biết được, nhất định sẽ bóp chết hắn.

“Bạch thiếu, chúng ta thật sự để cho Vị Sở Cô Nương kia vào cửa sao?” Hạ nhân của Bắc Vương Phủ vô cùng ủy khuất nói.

Người của Bắc Vương Phủ bọn hắn và triều đình tự nhiên đối lập, Bắc Vương Phi mà triều đình ban thưởng tới, có thể có gì tốt, có khi chính là mật thám mà triều đình phái tới, cưới một Vương phi như vậy, thực sự quá buồn nôn.

Quan trọng nhất là, cưới một Vương phi như vậy vào cửa, chuyện phiền toái rất nhiều.

“Ngươi muốn để nàng mang danh Bắc Vương Phi đi tái giá?” Tô Mộ Bạch hỏi ngược một câu.

“Cái này đương nhiên không được, trên đời này chỉ có vương gia chúng ta không cần nữ nhân, ai dám ghét bỏ vương gia của chúng ta.” Hạ nhân nói không chút nghĩ ngợi.

“Đây không phải là chân trần không sợ người mang giày sao, Bắc Vương Phủ chúng ta cần thể diện, nhưng Sở Cửu Ca ngay cả nửa điểm mặt mũi cũng không cần, huống chi cưới nàng vào cửa cũng là chuyện hợp tình lý. Mặc dù Bắc Vương Phủ chúng ta có thế lực lớn, nhưng cũng không phải là người không nói lý lẽ.” Tô Mộ Bạch cũng nghĩ không thông, một hôn lễ vui vẻ như vậy, làm sao lại biến thành bộ dáng này.

Đều do vương gia, tối hôm qua ra tay làm gì, nếu như tối hôm qua Sở Cửu Ca chết đi, chẳng phải cũng không có chuyện gì sao?

Bị Sở Cửu Ca uy hiếp, Tô Mộ Bạch thực sự tức giận, sắp xếp cho hạ nhân đi rước dâu, quay người lập tức đi tìm vương gia ủy khuất tố cáo.

Tuy nhiên, Bắc Vương nghe lời kể của Tô Mộ Bạch, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thực sự chịu không được Tô Mộ Bạch lải nhải, lúc này mới nói một câu: “Ngươi tính toán cùng một người sắp chết làm gì?”

“Hoàng thượng lại có hành động mới?” Tô Mộ Bạch lập tức tỉnh táo tinh thần, vẻ mặt tò mò hỏi.

“Viên gia ra tay rồi.” Hoàng thượng tất nhiên sẽ có hành động mới, nếu không, sao có thể khẳng định chuyện hắn khắc vợ?

“Viên gia đang êm đẹp, tại sao lại ra tay? Vì Viên Vân Hoa báo thù? Cái này không giống với phong cách của thế gia.” Tô Mộ Bạch không hiểu, nhìn Bắc Vương.

Thế gia coi trọng thể diện, nhưng càng coi trọng lợi ích, Viên gia sẽ không vì mặt mũi của một đại cô nương mà toàn lực chặn đánh Sở Cửu Ca, điều này không có ích lợi gì với Viên gia.

“Động tác của Tạ Tam quá lớn.” Trong vòng một ngày, chiêu mộ tất cả đan y và thợ khai thác đá khắp kinh thành, có thể thấy được Tạ Tam vẫn rất để ý đến bệnh của hắn.

Nghĩ đến cũng phải, một người lúc nào cũng có thể tắc thở, lúc nào cũng có thể chết vì bệnh tật, chắc chắn Tạ Tam không có tương lai. Hắn muốn bảo trụ địa vị của Tạ gia hiện tại, nhất định phải điều dưỡng thân thể thật tốt.

“Liên quan đến phương thuốc của Sở Cửu Ca?” Trong tay Tô Mộ Bạch nắm giữ hệ thống tình báo của Bắc Vương Phủ, đương nhiên hiểu việc này.

“Ừm.” Bắc Vương lên tiếng, không nhiều lời.

Tô Mộ Bạch sớm đã quen Bắc Vương kiệm lời ít nói, không thèm để ý chút nào, tiếp tục hỏi: “Nói như vậy, phương thức của Sở Cửu Ca hữu hiệu sao?”

“Trời biết, Sở Cửu Ca biết.” Sở Cửu Ca cho Tạ Tam phương thuốc, không ai có thể hiểu, ai biết là có hữu hiệu hay không.

“Không xác định hữu hiệu, Tạ Tam bảo vệ Sở Cửu Ca làm gì?” Tô Mộ Bạch không hiểu nói.

Hắn hỏi vấn đề này, cuối cùng đổi lấy cái nhìn của Bắc Vương, nhưng lại không phải là ánh mắt tốt đẹp gì...

Bắc Vương nhìn Tô Mộ Bạch như nhìn một tên ngốc, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: “5 ngày!”

“Ta biết chỉ có 5 ngày, nhưng Tạ Tam muốn bảo vệ Sở Cửu Ca 5 ngày, trả giá cũng không nhỏ. Nếu như không thể xác định hữu hiệu, tại sao Tạ Tam lại trả giá lớn như vậy? Người của thế gia, bên ngoài nhìn có vẻ hào phóng, thực tế như thế nào ngươi và ta còn không biết sao? Đều là một đám gia hỏa không thấy thỏ không thả chim ưng, chuyện không có lợi ích, bọn hắn tuyệt đối sẽ không làm.”

Đi theo Bắc Vương đã lâu, Tô Mộ Bạch tự động từ một phiên phiên mỹ nam tử, đã biến thành một bà tám.

Hắn cũng không muốn phá hoại hình tượng như vậy, ai kêu Bắc Vương nói chuyện luôn luôn lời ít mà ý nhiều, trực tiếp kích thích hắn, nếu như hắn không hỏi kỹ càng một chút, có thể cái gì cũng nghe không hiểu.

Haiz, trước kia hắn cho rằng bản thân mình rất thông minh, nhưng đi theo Bắc Vương đã lâu, hắn lại cảm thấy chính mình rất đần.

“5 ngày, cũng không thể chứng minh nó hữu dụng hay vô dụng.” Vương gia cho Tô Mộ Bạch một ánh mắt như lưỡi đao, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, không có việc gì thì có thể lăn.

Tô Mộ Bạch chỉ coi như không nhìn thấy, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu một cái: “Ta hiểu, Tạ Tam vẫn tin tưởng Sở Cửu Ca.”

Sở Cửu Ca không ngu, nàng sẽ không cầm một phương thuốc vô dụng đưa cho Tạ Tam, trừ phi nàng thực sự không muốn sống nữa.

Nhưng, người không muốn sống sẽ trước thành thân một ngày, viết xuống phương thuốc kia đưa cho Tạ Tam sao?

Sẽ không!

Cho nên, chỉ cần người của Tạ Tam không cách nào chứng minh phương thuốc của Sở Cửu Ca là vô dụng hay hữu dụng. Chỉ cần hữu dụng, Tạ Tam sẽ không tiếc phải trả giá lớn hơn để bảo vệ tính mạng của Sở Cửu Ca.

Người của thế gia coi trọng lợi ích, nhưng đặt trước tính mạng, lợi ích lớn cỡ nào cũng đều vô dụng.

“Nếu phương thuốc thực sự hữu dụng, Tạ Tam chắc chắn sẽ bảo vệ Sở Cửu Ca. Vương gia, ngươi thật sự muốn cưới Sở Cửu Ca sao?” Tô Mộ Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ, nhưng lại nghĩ đến một chuyện càng đáng sợ hơn.

Nếu Sở Cửu Ca thật sự trở thành Bắc Vương Phi, chuyện người của Bắc Vương Phủ cự cưới hôm nay, có thể hay không trở thành cái gai trong lòng Sở Cửu Ca, sau đó trở về trả thù bọn hắn?

“Ngây thơ!” Bắc Vương trợn mắt liếc Tô Mộ Bạch, không phản ứng hắn, cúi đầu nhìn công văn trên tay.

Công tử thế gia chưa bao giờ là người lương thiện, mặc dù Tạ Tam ôn hòa thân thiết, không kiêu căng ngạo mạn giống như những con em thế gia khác, nhưng cũng không phải là người tốt bụng.

Một phương thuốc chỉ có thể ổn định bệnh tình, lại không thể chữa trị tận gốc, còn chưa đủ để Tạ Tam bảo đảm Sở Cửu Ca cả đời không chết.

Nếu Sở Cửu Ca có thể lấy ra phương thuốc có thể trị tận gốc bệnh của Tạ Tam, còn có thể cùng Tạ Tam thương lượng một chút. Nếu không, phương thuốc nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ Sở Cửu Ca nhất thời.

“Ta ngây thơ thế nào?” Tô Mộ Bạch một mặt mộng bức, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng Bắc Vương đã không để ý tới hắn, tập trung phê duyệt công văn.

Tô Mộ Bạch nói đến mỏi miệng cũng không nhận được hồi đáp của Bắc Vương, buồn rầu không thôi. Đang định rút công văn trong tay Bắc Vương ra, Bắc Vương nghiêm túc liếc hắn một cái, hắn cảm thấy hơi nghi hoặc, bỗng nhiên nhìn thấy một ám vệ ẩn trong bóng tối, chỉ trong lúc nguy cấp mới xuất hiện đột nhiên hiện thân...

Tô Mộ Bạch bị dọa đến nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi lập tức chạy ra ngoài.

Hắn cũng không muốn bị ám vệ của Bắc Vương ném ra ngoài, vậy cũng quá mất mặt...
Chương trước Chương tiếp
Loading...