Tôi Không Làm Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Nam Chính Nữa

Chương 2: Nhị Sát



Editor: vananh

“Ahhhh, Trên trời có dao!”

“Cứu mạng!”

Bong bóng màu hồng bị vỡ thành khung cảnh lâm vào hỗn loạn.

Dao bùm bùm rơi xuống. May mà không trúng ai. Nếu nhìn kỹ lại lưỡi nó không phải con dao thật, chỉ tỏa ra ánh sáng, dùng để hù người.

Lục Chẩn cau mày nhìn xung quanh.

Các toà nhà không có bất cứ cửa sổ mở. Vậy ai ném mấy thứ này?

Trong sân trường. Bóng dáng mảnh khảnh hướng về phía cổng nhìn thật lâu.

Sở Ân cụp mắt xuống, khóe môi dưới khẩu trang hiện lên đường vòng cung thỏa mãng.

[Học tập cơ: Uy, ký chủ tốt xấu gì cô cũng nên biết hệ thống thật sự không thể gây hại cho nam chính~]

Đương nhiên, cô biết trò vặc vãnh này không giết nổi Lục Chẩn, nhưng mà mục đích xã giận đã đạt được.

Với tính cách Lục Chẩn. Hiện tại hơn phân nữa bộ não đang suy xét ai có thể gây bất lợi cho anh, Bất quá cốt truyện bị phá rồi, khởi đầu đã khác.

Sở Thu Thu đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt bắt gặp Sở Ân đang nhìn Lục Chẩn trong đám đông. Cô ta khinh thường nghĩ. Chị gái quê mùa còn mơ tưởng đến Lục Chẩn, còn không xem lại bộ dáng mình.

Hôm qua, quả thật có lúc cô ta cảm thấy khủng hoảng rằng mình là phiên bản thấp kém được đúc ra từ khuôn mặt Sở Ân, nhưng mà - quê mùa mãi quê mùa. Oải Văn cho phép mặc tư phục. Nhưng Sở Ân đi mặc bộ đồng phục rộng thùng thình. Chắc chắn bị xa lánh. Còn đeo khẩu trang trên mặt. Như sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ quê mùa.

(Dịch đến đoạn Thu Thu toàn thấy Quê mùa)

Mặt khác, ngày khai giảng này, cô ta dành ra hai giờ trang điểm tỉ mỉ, hai nữ sinh đứng gần, một bên tinh tế nổi bật. Bên kia thì tầm thường mộc mạc. Sở Thu Thu rất thích tương phản rõ nét này - Sở Ân chỉ là may mắn đầu thai, rõ ràng cô ta giống thiên kim hơn.

Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của mọi người trong trường, cô ta liền nắm lấy cách tay Sở Ân không chút khinh thường: "Chị ơi, từng mơ mộng Luc Chẩn, em giới thiệu cho chị vài nam sinh lớp thường ~ đi em đưa chị vào học lớp thường"

Thiếu nữ rút ra khỏi tay cô ta "ừm, không cần"

Cô gặp Lục Chẩn là cảm thấy kinh hoàng lấy đâu ra thích

---------

Lớp 5 là lớp tinh anh thuộc khối văn, đội ngũ giáo viên hùng hậu, hơn nửa lớp là con nhà giàu, nhưng vì muốn thi đại học trong nước nên chọn lớp thường. Mặc dù cô thất lạc nhiều năm Không tránh khỏi xa cách nhưng mẹ Sở là thật sự quan tâm con gái ruột nên đã chọn lớp 5 Cho Sở Ân

Lúc này lớp này rất ồn nào.

"Fuck, cậu nghe gì chưa Lục Chẩn xém bị giết ngay cổng trường!"

"Không thế nào ai mà dám đụng vào cậu ta"

"Nè, nhìn bài viết trên diễn đàn đi."

Bởi vì trung tâm của sự cố là Chục Chẩn, chỉ vài phút sau sự việc ngay cổng trường đồn ần lên, nhiều phú nhị đại trong lớp năm quen biết học sinh lớp quốc tế, cùng nhau tám chuyện ăn dưa.

Cho đến khi một bóng người bước vào, lớp học ồn ào bỗng trở nên yên ắng.

-- Sở Thu Thu vào lớp 5 làm gì?

Phó Minh Huyên ngồi giữa lớp, vừa nãy còn lo lắng cho Lục Chẩn, vừa nhìn thấy cô ta, nhanh chóng bật trạng thái cười thân thiện: "Hi darling~?"

Sở Ân bước vào sau Sở Thu Thu im lặng nhìn Phó Minh Huyên, người này ái mộ số một của Lục Chẩn, theo đuổi anh rất lâu. Kiếp trước thù địch với Sở Ân.

Có điều hiện tại đối thủ chính được thay bằng Sở Thu Thu, cả hai đều xuất thân từ hào môn, xinh đẹp, học giỏi. Là tỷ muội ngọt sớt gọi nhau. Giao tiếp bằng tiếng anh.

Sở Thu Thu cười duyên dáng: "morning babe~"

Mắt Phó Minh Huyên đảo qua cô ta nhìn thấy Sở Ân phía sau, cau mày khó chịu "OMG, ai đây, sao lại đi chung? "

Sở Thu Thu lập tức cười nhẹ chuẩn bị đoạn thoại trong đầu: "Ah đây là chị gái tớ, đến từ nông thôn. Không hiểu tiếng anh, chúng ta cứ nói tiếng trung"

Cô ta dứt lời toàn bộ lớp 5 nhìn Sở Ân với vẻ mặt kỳ lạ- Sao con nhỏ quê mùa này lọt vào lớp tinh anh bọn họ? Đồng phục học sinh chói mắt, đeo khẩu trang trông đáng sợ.

Như một hoa khôi lớp, Phó Minh Huyên khinh khỉnh, trực tiếp nói thẳng lúc Sở Ân đang tìm ghế trống: "Hey- Cậu đến lớp 7 đi, hợp hơn đó"

Xung quanh nữ sinh ai nấy đều cười hả hê, lớp bảy là lớp điểm kém, không có quyền thế như phú nhỉ đại lớp năm, học sinh lớp quốc tế. Là lớp thấp nhất trong Oải vân

Sở Thu Thu bày ra vẻ mặt không thể chịu nổi, Minh Huyên," cô ấy là chị gái tôi. "

Phó Minh Huyên nhướng này : "Kẻ nào về chổ đó có vấn đề? "

Mọi người trong lớp 5 đều nhìn Sở Ân. Xem đồ nhà quên này phản ứng thế nào. Có điều thiếu nữ rất bình tĩnh, lựa vị trí gần sửa sổ đặc cặp sách, ngẩn đầu lên nhìn hai người

Phó Minh Huyên thuộc dạng ngốc bạch ngot, Sở Thu Thu sao tay hơn, đáng lý chính cô mới là người quan tâm đến vấn này, mặc dù bản thân không quang tâm cái nhìn của người khác, Nhưng chắc chắc cô không thuộc dạng nén giận.

Khuôn mặt trắng nõn bị che dưới lớp khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt trong veo, thiếu nữ đáp lại một cách thản nhiên.

"Quả thật, người nào nên trở về chổ đó- em thấy đúng không?" Sở Thu Thu sợ hãi một lúc, mặt tái mét- Sở Ân đang nhắc nhở thân phận thiên kim giả bị chôn vùi giờ là lúc nên trở về đúng vị trí

Nơi vốn dĩ thuộc về cô ta.... Tâm trí Sở Thu Thu vẫn còn nhớ ký trước trước khi được nhận nuôi. Năm 7 tuổi Ngôi nhà dột nát, khuôn mặt đáng thương của cha mẹ ruột... Không, cô ta không thuộc về nơi đó, Mãi mãi người khác cũng đừng hòng biết xuất thân của mình!

Phó Minh Huyên không hiểu: "Ý cậu là gì? "

Sở Thu Thu không dám tiếp tục chủ đề này, vội lãng tránh: "là mẹ tôi liên lạc với trường, Minh Huyên đừng náo loạn nữa, chị toii không gây bất lợi cho cậu đâu"

Phó Minh Huyên trừng mắt khó chịu.

Sở Ân ngồi vào chổ, mở sách toán ra.

[ ting- nhiệm vụ học tập hôm nay ~ hoàn thành giải đề, độ khó là ba sao, quyền hạn đạt được ]

Sửa từ? Sở Ân lập tức nắm chắc trọng điểm.

Dường như quyền hạn đề càng cao, sửa cốt truyện càng được nhiều, hoàn thành nhiệm vụ khó hơn có thể sửa được một câu, một đoạn, thậm chí.....

Sở Ân hưng phấn, chưa bao giờ cô thấy việc học thú vị vậy. Bổng nhiên trở thành người đam mê học tập.

Tiết học bắt đầu, chủ nhiệm bước vào giới thiệu với lớp 5 rằng Sở Ân chính thức gia nhập đại gia đình. Thiếu nữ bình tĩnh giới thiệu bản thân ngắn gọn. Tiếng vỗ tay thưa thớt dần.

Cô không bận tâm mình hòa nhập với nhóm người này không, thậm chí bàn bên trống không cũng chẳng thèm để tâm, suốt tiết cô an tĩnh ngồi dưới học tập. Giáo viên cũng không để ý học sinh mới.

Sở Ân xem lại một loạt sách toán lược lại cấu trúc kiến thức, cảm thấy trữ lượng kiến thức ở kiếp trước về cơ bản vẫn bao quát đươc, cô lập thức an tâm....

Mặc khác Phó Minh Huyên có địch ý khó giải thích được với bạn học mới này, suốt buổi sáng đều quay xuống nhìn Sở Ân, nhận ra được người này giống con mọt sách.

Buồn cười không? Quê mùa có thể hiểu được sách giáo khoa của họ?

Giờ nghỉ trưa, trong lớp không ai đến bắt chuyện với Sở Ân, họ hẹn nhau 2 hay 3 tụm đến nhà ăn.

Hiển nhiên là, Sở phu nhân giao trách nhiệm dẫn đường cho Sở Thu Thu. Có điều em gái này "quên" mất, cô không biết đường đến nhà ăn.

Sở Ân điềm tĩnh ghi chép xong, cầm thẻ cơm đến nhà ăn.

Hoa nhài vẫn rực rỡ như ấn tượng, thiếu nữ váy hoa năm đó giờ Lại ẩn hiện trong lớp đồng phục sach sẽ. Kiếp này không có tên cẩu Lục Chẩn, hoa vì vậy cũng thơm hơn kiếp trước.

Buổi Chiều trở lại lớp học. Tâm tình Sở Ân rất tốt. Bởi vì cả buổi sáng bình yên vô sự, cô tự tin cởi bỏ khẩu trang, bắt đầu Giải

đề Hệ thống giao.

Trong lớp không ít người vây quanh Phó Minh Huyên, nam sinh đối diện nói gì đó

"Đừng lo, Chẩn ca không bị thương."

"Thật không? hù chết tôi rồi hit hit,"

"Đúng rồi a Lâm nhắc mới nhớ sáng cậu không đi học giờ đã có thêm bạn cùng bàn"

Đề cập đến điều này, xung quanh có tràn cười phá lên.

Tống Triệu Lâm sờ sờ đầu: “Hả?”

Nam sinh bên mép vỗ vỗ vI cậu ta: "A Lâm thật là diễm phúc chưa cạn nga !"

Cứ nghĩ bị trêu. Tống Triệu Lâm ôm cặp quay về chổ ngồi, quả nhiên thấy thiếu nữ bờ vai mãnh khảnh. Mặc bộ đồng phục rộng. Cúi đầu giải đề khuôn mặt bị mái tóc đen xỏa xuống che khuất.

Mặc dù muốn chào hỏi nhưng ngại gián đoạn việc học của thiếu nữ, đành phải ngồi xuống. Chấp nhận thực tế. Quần chúng ăn dưa còn chưa thu hồi ánh mắt, vài tiếng xì xào vang lên.

Sở Ân giải đến đề cuối cùng. Đột nhiên bị kẹt lại. Hơi cử động đầu. Tống Triệu Lâm chớp lấy cơ hội bắt chuyện. "Này, Chào bạn cùng bàn"

Sở Ân nghiêng đầu

Tống Triệu Lâm: "Mẹ kiếp"

Kỳ thật diễm phúc chưa cạn.

Thiếu nữa tóc đen mượt, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng đôi mắt hoa đào đẹp như suối, môi hồng hồng. Dáng vẻ mộc mạc. Mang theo tia quyến rũ tự nhiên, mặt Tống Triệu Lâm lập thức ửng hồng.

Sở Ân khẽ cau mày: “Chuyện gì ?”

“Không, không có,” Giọng Tống Triệu Lâm càng ngày càng thấp, sợ cô giậc mình

"tự giới thiệu… tôi là bạn cùng bàn của cậu Tống Triệu Lâm."

“ân, xin chào.” Sở Ân mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra được người này.

Để tránh giá trị nhan sắc, khiến người bên cà lơ phất phơ, Sở Ân cúi đầu, đeo khẩu trang

“ sao vậy?” Tống Triệu Lâm mặt kinh ngạc, ngẩn ra.

Sở Ân thấp giọng: "Cậu xem như chưa thấy mặt tớ:

Tống Triệu Lâm sửng sốt: “Hả?”

Sở Ân nhướng mi, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: “Được không?”

Tống Triệu Lâm: “ Được !!! ”

Sở Ân yêu tâm, quay lại tiếp tục giải đề. Mặc dù đối với việc đổi cốt truyện rất chờ mong, nhưng mà trước sau gì Lục Chẩn cũng đang trong trường, ai mà biết được xảy ra với chuyện gì ngoài ý muốn....

Trong lớp Phó Minh Huyên tiếp tục trò chuyện cùng hội chị em: "Tức chết tôi rồi. Món quà tôi chuẩn bị lâu như vậy. Định hôm nay tặng giờ xảy ra chuyện này"

"Huyên Huyên đau lòng"

"Không sao, chuẩn ca lần sau sẽ đến trường nữa, lần sau tôi sẽ tặng cậu ấy. "

Sở Ân lúc này đang quay bút. Đổi công thức trong đầu.

Đúng lúc này giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa sau phòng học.

—— “Tống Triệu Lâm, ra đây.”

Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng, kết cấu như băng tuyết, cô ngẩn ra… giống như lúc trong ký ức.

Đồng tử Sở Ân đột ngột co rút lại, suýt chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng may kìm hãm kịp

Dưới sự khích thích của giọng nói, Sở Ân cuối cùng cũng nhớ ra Tống Triệu Lâm là ai

-- bạn thân của anh ở Oái Văn. Thuở bé học! Cùng! Lớp!

Lúc này hệ thống học tập vang lên: [ Ký Chủ, đừng lơ là ~ nam chủ xuất hiện mọi nơi Không cố định, bất cứ lúc nào cũng có thể sửa lại cốt truyện.]

Sửa lại cốt truyện…? !

Sở Ân không thể đoán được nếu bị Lục Chẩn nhìn thấy sự việc cũ có xảy ra với cô lần nữa không, cô không hy vọng nó xảy ra.

Tống Triệu Lâm bên cạnh đáp ứng, chuẩn bị đứng dậy.

Sở Ân đưa ra quyết định ngay lây tức, cô cầm bút nhanh chóng kiểm lại bước cuối, não đang chạy với công xuất cao để giải đề, cuối cùng nghe thấy tiếng bíp của hệ thống.

[Nhiệm vụ cuối hoàn thành, mở khóa cốt truyện tiếp theo, quyền hạn >]

Sở Ân nhanh chóng duyệt qua.

Cốt truyện đã tải xuống- [Lục Chẩn đứng ở cửa sau lớp 5 nhìn về phía Tống Triệu Lâm

Phó Minh Huyên ngạc nhiên khi thấy anh, cô bị hội em xô đẩy ngại ngùng đứng lên. Bước đến gần Lục Chẩn. Trao món quà chính tay cô làm.

Phó Minh Huyên: "Tôi tự làm cái này, nghĩ hè liền muốn tặng cho cậu"]

Lúc này lớp năm bắt đầu phấn khích vì sự xuất hiện của Lục Chẩn, Tống Triệu Lâm bắt đầu đứng lên lúc này không ai che chắn Cho cô, Sở Ân cơ hồ cảm nhận được. Khí áp bách quen thuộc. Dừng trên người mình.

Sở Ân lập thức di chuyển bút, gạch bỏ chữ [Quà Tặng] cô cần thứ gì đó gây khó chịu đánh lạc hướng Lục Chẩn

Hệ thống học tập ăn dưa xem kịch: "Ah? Ký chủ định sửa thế nào"

Sở Ân không chút do dự, liền đổi thành từ [bomb]

"Hệ thống học tập:.....[ngón tay cái]"

Lúc này Phó Minh Huyên đứng trước mặt Lục Chẩn chặn tầm nhìn của anh vào lớp năm

"Lục Chẩn, em tự mình làm... " cô xấu hổ cúi đầu, vươn hai tay về hướng Lục Chẩn nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, cả lớp im lặng.

Lục Chẩn cụp mắt xuống, con ngươi đen nhìn chăm chăm, thứ tròn trịa lấp lánh kia.

Phải mất vài giây sau anh mới Điềm tĩnh nói: "Cô là người lúc sáng ném dao vào tôi?
Chương trước Chương tiếp
Loading...