Triền Miên Độc Chiếm

Chap 65



_Sao anh không nói gì hết vậy? Làm ơn giúp tôi với...

Cô vẫn không từ bỏ ý định, nét ngây ngốc cứ bám víu quanh tường thành băng giá trong thâm tâm đang cố kiên định, hắn nghe lồng ngực xúc cảm mãnh liệt chỉ muốn hướng ánh mắt nhìn ngắm gương mặt cô thật lâu nhưng rốt cuộc hắn cố ý tránh né đôi mắt đã khôi phục đó, gương mặt hắn chau lại không muốn đối diện, hắn chậm rãi quay đầu bước đi tuyệt đối không nói lời nào, hắn muốn che giấu tất cả, bàn tay bất giác sờ lên vết thương ở ngực, không biết bao giờ mới lành được

_Đợi...đợi tôi với...

Hàm Vi nhanh chân bước theo hắn, cô nhíu mày cảm thấy người này thật kỳ lạ, nhưng không sao chỉ cần đi khỏi đây là được

_Anh không nói được hả? Thật là tiếc...lúc trước tôi cũng không nhìn thấy được, mắt của tôi vừa mới sáng trở lại...

Cô hỏi hắn, vui vẻ và thân thiện nhưng hắn thì không, hắn vẫn bước đi những bước chân thô ráp, đầu óc cố không để lời nói nào lọt vào tai

_Lúc trước tôi...

_A...ui...

Vì cô nói quá nhiều, hắn lại không thể kiềm nén xúc cảm quá lâu, bước chân buộc dừng lại làm cô thắng gấp ngã xuống đất, hắn chôn chân tại chỗ, bàn tay có ý đưa ra đỡ cô dậy nhưng sợ cô phát hiện nên không muốn tiếp tục hành động, nhưng khổ nổi cô ôm bụng đứng lên không nổi, hắn đen tối hậm hực đành lòng dang rộng bàn tay đỡ cô đứng dậy, động tác thật nhẹ nhàng

_Cám ơn anh, tôi đang mang thai...hic...

Hàm Vi cảm giác người này thật quen nhưng không dám nhận diện vì thường ngày hắn ở trong lòng cô đâu có ôn nhu như vậy, cô liếc mắt cứ nhìn hắn mãi làm hắn có cảm giác cô sẽ phát hiện ra, thật là phiền phức với đôi mắt này, hắn phải bước nhanh hơm chính xác là bước vội ra khỏi nhà hoang để trốn chạy với cảm xúc trong lòng nhưng lại mãi rối ren cùng đường trong mớ hỗn độn tâm hồn, rốt cuộc chính ngõ cụt trong trái tim đã làm hắn chùn chân, nơi đâu cũng ám ảnh hình bóng của cô ngự trị

Hàm Vi nhìn những bước chân vội vã, cô nghi hoặc, bàn tay tự ôm bờ vai mình, cô khép mi cố nhớ lại cảm giác thân thuộc lúc đôi mắt còn mù, thoáng qua giật mình cô cắn môi vỡ òa, hơi thở thân thuộc này nhất định không lẫn vào đâu, có lẽ hắn giỏi mọi thứ nhưng lại rất tệ cái việc chốn chạy tình cảm

_Cảm giác này? Người đàng ông đầu tiên mình nhìn thấy?

Cô ngây dại trước lưng chừng xúc cảm, ánh mắt nhìn mãi người đàng ông đang nhìn mình che giấu, hai ánh mắt lần đầu đối diện là hai vùng cảm xúc nhưng cùng chiều suy nghĩ

_Anh chính là Ảnh Thuần Vương, phải không???

Ảnh Thuần Vương chột dạ không nói, hắn dồn nén tâm tư, đem sức lực dang rộng vòng tay lớn đẩy cô ép vào tường lớn, đống bụi trên mặt tường làm cô nhíu mày ho sặc, hắn không yên đôi mắt xót xa nhìn thần sắc ngây ngốc trắng bệch, cái cảm giác được cô nhìn ngó, đáy mắt trong veo như thiên thần, hắn chỉ muốn đem tất cả cất một góc riêng thật bí mật, câu hỏi trên môi cô không phải không tiện trả lời mà thật ra hắn đang muốn trốn chạy, che giấu điều này, bỗng dưng lại sợ cô phát hiện ra thân ảnh ở trước mặt là Ảnh Thuần Vương hàng ngày vẫn hay hành hạ cô, nếu biết được liệu cô có còn bình yên nhìn ngó hắn hay không?

_Anh...anh làm gì vậy?

Hàm Vi cào trên gương mặt đẹp để tự vệ, bất ngờ bị một người đàng ông lạ giữ chặt thật chỉ muốn cho hắn một trận to, nhưng cái cảm giác thân thuộc này ngày càng xâm lấn nhiều hơn, hắn lắc đầu, tay buông lỏng không giam giữ cô nữa

_Hừm....

Ảnh Thuần Vương lúc buông lỏng hai tay thả cô ra thì bị cô giữ chặt cắn thật đau, cô muốn hắn cáu sau đó lên tiếng, vậy mà cái tâm tính u ám vẫn kiên nhẫn nhìn hành động ngây ngốc, vậy cô sẽ cố gắng cắn mạnh hơn một chút, nhìn cái dấu răng ngày một đỏ hơn báu chặt xuống da thịt ở cổ tay, cho đến khi hắn mất kiên nhẫn, hắn mím môi, nghiên đầu về một phía tìm môi cô nhếch lên, cạy răng đẩy lưỡi sâu vào khoan miệng nóng ấm, vong tay lớn siết chặt vùng hông nhỏ, mùi hương này, làng môi này làm cho hắn không thể che giấu

_Ưm...

Hàm Vi cố gắng nhìn gương mặt đáng ghét này, chính xác là hắn rồi, người có nụ hôn cùng dư vị không lẫn vào đâu, cái cách chiếm đoạt bá đạo từng hơi thở hiếm hoi phả vào mặt cô, sự gò bó mút gặm từ khóe môi nóng bỏng, hắn cắn nhẹ môi mềm như anh đào, muốn ngậm chặt không buông tha, cô tựa như cánh hồng mỏng manh vô cùng thu hút, ở trong ngực hắn người đàng ông này không đi đâu tìm được người thứ hai

_Ảnh Thuần Vương...là anh ta...

Hàm Vi nhíu mày viễn tưởng, bất chợt cánh môi cắn xuống môi hắn buột hắn thôi hôn nữa, mắt của cô cứ nhìn từng góc cạnh đẹp mê hồn, nỗi đau về những ngày bị hắn trói buột hiện về khắc lên trong tim vết thương không thể nào quên
Chương trước Chương tiếp
Loading...