Trói Buộc Tình Yêu

Chương 6 - Nghi Ngờ



Lúc Lạc Khuynh Nhan tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng, hôm nay cuối tuần, không cần đi làm. Thật ra đi làm hay không cũng không liên quan? Dù sao công ty là của Thẩm Mộng Hi, một câu của nàng so với cô làm một trăm chuyện đều hữu dụng hơn. Lạc Khuynh nhan nghĩ thầm tự giễu.

Còn người phụ nữ nằm cạnh đem đầu đặt lên chỗ mềm mại của cô, cho dù mỗi sáng đều là cảnh tượng này, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn luôn có chút không thích ứng. Cô dãy giụa ly khai cái ôm của nàng, ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt lơ đãng bất tri bất giác nhớ lại chuyện quá khứ xa xưa.

----------------

"Cha, mẹ, nhìn kìa! Ruộng oải hương nhà mình thật đẹp a!" Lạc Khuynh Nhan lúc mới năm, sáu tuổi nhìn về những dải tím bạt ngàn cách đó không xa vui vẻ nói. Khắp đồi phủ đầy màu tím, nhìn kỹ từng nụ hoa tím lịm trong gió chập chờn, như là thiếu nữ tuổi thanh xuân đang nhảy múa, khi thì phất tay áo sang phải khi thì cuối đầu chăm chú nhìn. Trong hơi gió ngập tràn mùi oải hương, làm người ta thấm sâu vào khứu giác vào trong ruột gan.

"Quân ca ca, đợi Nhan nhi lớn lên làm cô dâu của ca ca nha?" Chín tuổi Lạc Khuynh Nhan e thẹn nói với thiếu niên đang làm việc dưới ánh nắng. Bây giờ Lạc Khuynh Nhan chỉ nhớ loáng thoáng dáng vẻ anh tuấn của thiếu niên đứng dưới nắng kia, cùng thân ảnh nhễ nhại mồ hôi.

"Tỷ tỷ chào chị, em tên Lạc Khuynh Nhan..." Lạc Khuynh Nhan mười bốn tuổi đã sắp thành thiếu nữ đứng giữa những dải tím bạt ngàn, thân mặt váy dài màu lam, đầu đội mũ rơm được kết bằng lá mây tre, tóc dài ngang hông, nhẹ nhàng lất phất trong gió chào một cô gái xinh đẹp.

"Lạc Khuynh Nhan... Lạc Khuynh Nhan... Là lạc trong lạc thủy, nhan của khuynh thành à?" Cô gái kia cười khẽ, ngữ khí hơi chút vui vẻ.

"Không phải ý này đâu, ngụ ý rất đơn giản, cha họ Lạc, mẹ họ Nhan..." Thiếu nữ Lạc Khuynh Nhan khẽ lắc đầu, nghiêm túc giải thích với cô gái.

"À~ ra vậy, có điều, cái tên Lạc Khuynh Nhan rất hợp với em nga!

'Nhẹ nhàng như chim hồng bay, 

Uyển chuyển như rồng lượn. 

Rực rỡ như cúc mùa thu, 

Tươi rạng như tùng mùa xuân. 

Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, 

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. 

Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, 

Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong. 

To nhỏ vừa chuẩn, 

Dài ngắn vừa thích hợp. 

Vai như vót đẽo thành, 

Eo như lấy dải lụa thắt lại. 

Cổ trước sau thon dài, 

Da trắng hé lộ...' ".

Người kia không dời mắt nhìn chăm chăm dung mạo non nớt của Lạc Khuynh Nhan, ôn nhu ngâm thơ từ của bài [Lạc Thần Phú*].

"Nói nhiều như vậy, tỷ tỷ vẫn chưa nói em biết tên chị? Mẹ đã nói, muốn hỏi tên người ta, đầu tiên phải nói tên mình!" Lạc Khuynh Nhan nghiêng đầu về phía cô gái xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ trước người kia.

"Haha, tỷ tỷ tên Thẩm Mộng Hi, nhớ kỹ! Là Thẩm Mộng Hi..." Nàng gỡ mủ rơm xuống, dịu dàng vén tóc ra sau vành tai, tiếp theo ghé đôi môi vô cùng xinh đẹp bên tai Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng nói ra thanh điệu vô cùng mê hoặc.

----------------

"Nhan nhi, nghĩ gì thế? Chăm chú dữ vậy..." Âm thanh bất mãn của Thẩm Mộng Hi vang lên bên tai, đem cô từ quá khứ trở lại thực tại tàn khốc.

"Em nhớ lại lần đầu gặp mặt Hi tỷ tỷ ..." Ánh mắt ảm đạm, cô nói với giọng hơi buồn bã.

"Vậy sao? Cách thời gian đó cũng gần mười năm rồi nhỉ?!" Nàng thuận tay ôm cô vào ngực, ánh mắt như nước dừng trên người cô.

"Đúng vậy! Gần mười năm rồi..." Cô nằm trong ngực nàng tiếp lời, mười năm trước nếu bản thân không gặp Thẩm Mộng Hi, có thể bây giờ cô đã kết hôn với người con trai mình thích, sau đó sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng cha mẹ tại nông trường?!

Nhớ tới phụ mẫu trái tim cô chợt tê rần. Bản thân giờ này còn bên cạnh Thẩm Mộng Hi, cha mẹ sẽ nghĩ sao? Cô rời khỏi ngực nàng, ngẩng đầu ánh mắt không dời nhìn chăm chăm dung mạo xinh đẹp. Cô cố gắng ngăn chặn ánh mắt không thể hiện hận ý, nhưng hận ý mà thời khắc đều khắc sâu trong lòng có thể bị cô che đậy, vẫn để Thẩm Mộng Hi nhạy bén nhận ra...

"Lâu Nhất, cậu tăng người âm thầm 'bảo vệ' Nhan nhi lên... Đúng vậy, lần này tăng gấp đôi, ừ..." Chỉ cần là chuyện liên quan Lạc Khuynh Nhan nàng liền dị thường mẫn cảm, dù sao để cho chắc vẫn nên cẩn thận.

Lạc Khuynh Nhan lái xe nhanh trên đường, theo thói quen nhìn gương chiếu hậu, vừa liếc nhìn lòng liền lạnh đi một nửa, theo sau cô có hơn mười chiếc xe khác nhau. Chẳng qua dù cô có bất ngờ giảm tốc độ, bọn họ cũng không có ý vượt qua, hơn nữa còn sắp rất chỉnh tề, rất giống tố chất quân đội đã qua huấn luyện. Lẽ nào Thẩm Mộng Hi đã phát hiện ý đồ chuẩn bị bỏ trốn của mình?

Mỗi ngày trôi qua Lạc Khuynh Nhan đều đếm đều đặn, còn mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày... Bất luận mấy ngày này luôn đóng kịch, số xe vẫn không có xu hướng thuyên giảm, lòng cô nguội lạnh, chẳng lẽ mình thật sự không thoát được Thẩm Mộng Hi sao?

Nhìn ngày hẹn với Mục Tuyết Nhi mỗi lúc một gần cô thấy luống cuống. Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Lạc Khuynh Nhan cảm thấy gần đây nhất cô không làm gì để Thẩm Mộng Hi sinh nghi cả, tại sao nàng lại thay đổi nghiêm trọng giám sát cô đến vậy?

Những ngày này cô đều không đi làm, cô lấy lý do muốn chọn quà sinh nhật cho Thẩm Mộng Hi, đi dạo phố. Một phụ nữ trung niên đột nhiên va vào cô, lực khá mạnh thiếu chút nữa khiến cô ngã xuống đất. Vệ sĩ được Thẩm Mộng Hi an bài nhanh chóng vọt lên đè cô gái xuống, khiến đường phố bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

"Mấy người làm cái gì vậy?" Người phụ nữ trung niên vô cùng hoảng sợ quát lên.

"......" Vệ sĩ không trả lời mà cẩn thận quan sát cô, xác định cô không có vấn đề mới thả khống chế.

"Mấy người các anh thật chẳng coi vương pháp ra gì, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát..." Người phụ nữ kia gào thét vệ sĩ như mụ điên, bọn họ đến nhanh đi cũng nhanh, tức tốc biến mất khỏi đường phố.

Lúc này Lạc Khuynh Nhan bị dọa ngây người, làm sao có thể? Trước kia phát sinh chuyện tương tự, cũng không phô trương thanh thế như hôm nay áp chế người ta như vậy! Rốt cuộc Lạc khuynh Nhan chẳng còn tâm tư dạo phố, cô quay lại bãi đỗ xe tầng hầm F2 lấy xe chuẩn bị về.

Lúc mở cửa, cô cảm thấy trên vô lăng có vật gì đó nho nhỏ tròn tròn. Đảo quanh bốn phía, cảm thấy trong bãi đỗ xe tối tăm có vẻ chỉ còn lại một mình, cô mới len lén lấy đồ vật không biết là thứ gì kia, sau đó vội vàng lên xe đóng cửa lại.

Cô cũng không vội vã lái xe, bởi loại thể thao xa hoa này bên trong không thể bị bên ngoài xem thấy. Cô mở đèn xem xét kỹ vật nhỏ, phát hiện đó là một chiếc điện thoại mini, nhưng mặt trên cũng chỉ có một cái nút rất nhỏ. Cô xoa cái nút một chút, lát sau nghe bên trong truyền ra giọng nữ vô cùng quen thuộc.

-------------------------------------------------------  

(*) Lạc Thần Phú : là bài thơ do Tào Thực (con trai thứ Tào Tháo, nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa) trong đêm đi thuyền về đất phong ở Quyên Thành mơ thấy Chân Thị, tỉnh mộng mới liền làm bài Lạc Thần Phú để tưởng nhớ. Phần trên là trích đoạn ông miêu tả Chân Thị.

Ở trên mình mạn phép (chưa có xin xỏ chi hết :">) lấy bản dịch của Điệp Luyến Hoa, bên dưới này là bản thơ Hán:

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long. 

Vinh diệu thu cúc, 

Hoa mậu xuân tùng. 

Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, 

Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. 

Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà, 

Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. 

Nùng tiêm đắc trung, 

Tu đoản hợp độ. 

Khiên nhược tước thành, 

Yêu như thúc tố. 

Duyên cảnh tú hạng, 

Hạo chất trình lộ...

----------------------------------------------------  

Thì ra lúc gặp mặt bà xã lần đầu, Xi chìa chia (Hi tỷ tỷ) đã thả dê vậy rồi, trách sao được 35 đã có sẵn trong máu mờ hờ hờ hờ :">, mình cảm thấy chìa chia cứ nói câu nào là chắc câu ấy, nghĩa là tính bá đạo lắm luôn, không cho phép cự tuyệt, cứ như đúng rồi ý, bá đạo, khủng bố, bạo chúa :3.

Chắc đến đây mí bạn cũng rõ rồi, nhưng mình cũng ôn lại một tí nhe :"> . Thời điểm bắt đầu câu chuyện là ở mốc đã mười năm mối quan hệ của hai người, khoảng chín năm là quan hệ tỷ muội, một năm là người yêu (trói buộc), thời điểm kể lại trong chương này chính là mốc mười năm trước, lúc mối quan hệ bắt đầu. Như vậy hai người có khoảng chín năm đoạn tình cảm thân thiết gắn bó , thật sự đối với chìa chia là cả quá trình gian khổ, bởi chín năm này chìa chia yêu và kiềm nén dục vọng với Nhan nhi rất nhiều, có đi quá chắc cũng chỉ nắm tay và dừng lại ở mức hôn lén, bộc phát đến đỉnh điểm chính là một năm còn lại như từ chương đầu mà các bạn đã theo dõi. Nhưng Nhan nhi chín năm chỉ xem chìa chia là tỷ tỷ :'(.

Theo cảm nhận riêng của mình thì Nhan nhi là gái thẳng, trong một năm bộc phát này bị bẻ cong triệt để mà không biết, mà cũng có thể nhờ đoạn tình cảm chín năm kia làm nền tảng vững chắc, thuận lợi cho công tác bẻ cong sau này cũng nên :"> . Thôi dù gì cũng là mình xem raw rồi nói hươu nói vượn, có thể chỉ đúng vài phần trong ấy thôi :"> ~ Hẹn gặp lại ngày mai ah ~ :"> 
Chương trước Chương tiếp
Loading...