Trọn Kiếp Một Người

Chương 48: Trúng Kế



Lưu Quan Tĩnh trông thấy biểu tình của Hàn Minh, trong lòng thầm nghĩ bản thân đã đạt được mục đích nên không chú ý đến bàn tay đang siết chặt dưới áo của Trình Thiên. Hàn Minh vẫn duy trì dáng vẻ ôn hòa, nhưng giọng nói dường như có vài phần lạnh hơn hẳn.

- Nếu vậy thì tự bản thân có lỗi lại đi đổ lỗi cho người khác chắc cũng không thể gọi là chính nhân quân tử nhỉ?

- Sư bá nói rất đúng!

Vừa nói xong hắn liền nhận ra có gì đó không đúng lắm. Bầu không khí hiện giờ là sao? Chỉ thấy Hàn Minh lộ thần sắc lạnh lùng, Trình Thiên trên trán nổi gân xanh, Triệu La Thành khẽ nhếch mép. Thình lình, Trình Thiên bỗng nhiên bật dậy, giáng thẳng tay vào mặt Lưu Quan Tĩnh. Lưu Quan Tĩnh bị đánh bất ngờ, đưa tay ôm mặt, đầu óc choáng váng, đưa mắt nhìn Trình Thiên.

- Sư phụ, tại sao người lại đánh ta?

Cơn tức giận của Trình Thiên hoàn toàn bộc phát, hắn chỉ tay vào Lưu Quan Tĩnh, biểu tình cực kì kích động.

- Tại sao ta lại có hạng đồ đệ như ngươi? Rắp tâm mưu hại đồng môn lại còn giả vờ như mình vô tội.

Trên mặt Lưu Quan Tĩnh hiện rõ vẻ hoảng loạn, không biết là do những lời nói của Trình Thiên hay là do sự thật bị bại lộ.

- Mưu hại đồng môn? Sư phụ, người đang nói cái gì?

- Vậy thì ngươi tự xem đây là thứ gì.

Trình Thiên vừa nói vừa ném ra một thanh kiếm. Lưu Quan Tĩnh vừa nhìn đã phát hiện đó là kiếm của hắn. Lần trước sau cuộc tỉ thí hắn đã bị mất kiếm, không ngờ nó lại ở chỗ của Trình Thiên.

Là kẻ nào đã lấy? Trong đầu của Lưu Quan Tĩnh nhớ lại ngày hôm đó, kẻ mà hắn đã tiếp xúc sau đó...

- Kiếm của ngươi đúng là do ta đã lấy.

Đường Minh Nguyệt không biết đã ở trong phòng này lúc nào. Bây giờ nàng bước ra ngoài, đối mặt với Lưu Quan Tĩnh. Tròng mắt Lưu Quan Tĩnh xoay chuyển, hắn vội la lên.

- Thì ra là ngươi. Ngươi đã vu oan giá họa cho ta phải không?

- Ta vu oan giá họa cho ngươi bao giờ?

Lưu Quan Tĩnh cười gằn.

- Còn không phải ngươi đã bôi độc vào kiếm, sau đó vu cáo ta hãm hại đại sư huynh?

Khóe môi Đường Minh Nguyệt khẽ cong lên, nàng thở dài.

- Kẻ làm sai lúc nào cũng có tật giật mình.

Bây giờ thì Lưu Quan Tĩnh mới biết vừa rồi mình đã nói ra điều gì. Không ngờ khổ công tính toán, cuối cùng lại tự mình chui đầu vào lưới.

Hàn Minh từ từ cất giọng nói.

- Trẻ người non dạ, chỉ vì chút phân tranh mà lại sinh tâm cơ. Quan Tĩnh, ngươi tự mình suy nghĩ lại đi. Đợi khi đại sư huynh của ngươi trở về thì định đoạt.

Trình Thiên phất áo định bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng nói của Lưu Quan Tĩnh.

- Sư phụ đang hối hận vì đã thu nhận ta hay sao?

Trình Thiên lạnh lùng nói:

- Ta chỉ hối hận vì ngay từ đầu để ngươi nảy sinh tâm địa bất chính.

- Thật buồn cười.

Lưu Quan Tĩnh từ từ đứng dậy, bước đi ra khỏi đó.

Hàn Minh trông thấy sắc mặt âm trầm của Trình Thiên thì cất tiếng nói:

- Không phải lỗi của đệ.

Trình Thiên cười khổ.

- Không, là do đệ không phải là một sư phụ tốt.

Trình Thiên cũng từ từ bước đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Hàn Minh và Triệu La Thành.

- Đệ cũng nên chú ý đến Hoài An nhiều hơn.

- Đệ biết rồi.

Triệu La Thành cũng từ từ đứng lên, đi khỏi đó. Hàn Minh ngồi đó, nhìn lên trên bầu trời, khẽ thở dài.

- Có lẽ ta cũng chưa phải là một sư phụ tốt.

Hàn Minh bước vào bên trong, giở ra ngăn tủ lấy vài quyển sách cũ. Bất giác, một tờ giấy từ trong đó bay ra. Phía trên chỉ có ba chữ: Thạch Thiên Dương.

Hàn Minh trông thấy ba chữ này, trong lòng dường như có một cảm xúc kì lạ.

- Thạch Thiên Dương? Đây là ai?

Hàn Minh cầm tờ giấy quan sát thật kĩ. Nét chữ này đúng là của lão, nhưng dường như là nét chữ từ rất lâu về trước, đường nét cứng cáp, lại có một chút ngang tàn. Hàn Minh giật mình, không lẽ trước đây lão là người như vậy? Trong lòng Hàn Minh chấn động, những chuyện thời còn trẻ thế nhưng lão lại hoàn toàn không nhớ bất điều gì!

Chậm rãi nhét lại tờ giấy vào trong quyển sách, Hàn Minh bước ra ngoài, gương mặt tràn đầy suy tư.

Thạch Cốc.

- Tiểu tử Cố Đông Hoa, tay nghề của ngươi cũng khá đấy chứ. Chí ít cũng hơn tiểu tử Mạc Vân nhiều. Tên đó suốt ngày chỉ biết làm cho ta món rau luộc, lão tử đâu phải hòa thượng mà cần ăn chay.

Mạc Vân vẫn từ tốn nhã nhặn mà ăn, không hề để tâm đến những lời nói của Quái Lão Tử. Mà bên này, Quái Lão Tử vẫn đang thao thao bất tuyệt.

- Hay là ngươi ở lại đây luôn đi, ta nhận ngươi làm đệ tử. Làm đệ tử của ta vô cùng thoải mái, không cần phải bận tâm nhiều thứ. Bất quá ta chỉ quen dùng độc và ám khí, nếu tiểu tử ngươi nói đó là thứ tà ma ngoại đạo thì ta dạy ngươi chút kiếm pháp cũng được. Hoặc ngươi có thể theo ta học chút y thuật cũng tốt, vừa có thể chữa bệnh lại có thể hại người, đều ổn cả...

Cố Đông Hoa đợi cho Quái Lão Tử nói xong mới từ tốn nói:

- Cảm ơn lòng tốt của tiền bối, nhưng ta đã có sư phụ, không tiện bái thêm người khác.

- Sư phụ của ngươi là kẻ nào?

- Gia sư họ Hàn, chưởng môn Thanh Phong phái.

Quái Lão Tử đột nhiên trở nên kích động.

- Ngươi nói cái gì? Sư phụ của ngươi họ Hàn?
Chương trước Chương tiếp
Loading...