[Vimin] Bố Là Gà Trống

7. Tôi Cũng Là Bố.



- Chúc ngon miệng!

Đĩa beef steak được đặt một cách từ tốn, Park Jimin nhanh chóng đi vào trong lấy món cho các bàn khác.

Đang loay hoay uống chút nước chờ đầu bếp xào nấu thì thấy tiếng gọi.

- Jimin, phòng riêng 1310 cần order, lên giúp chị đi.

Chị Yong - quản lí đã 29 tuổi gấp gáp chạy vào.

- Chị, em đang bê món. Với lại, em đâu nằm trong nhóm phục vụ phòng kín hôm nay.

Trước biểu tình khó hiểu của Jimin. Chị Yong bỗng cứng đờ người, định nói gì đó. Sau một hồi mất kiên nhẫn, Jimin lên tiếng:

- Có việc gì sao ạ?

- Chuyện là... người ta chỉ đích danh em vào hầu bàn.

- Đó là ai?

Jimin híp mắt. Cậu mới làm ngày đầu tiên hôm nay, không lí nào lại có khách biết cậu.

- Giám đốc gọi là Kim thiếu gì đó. Chị cũng không rõ. Người ta chỉ muốn em. Em... giúp chị đi.

Phòng 1310 nằm ở khu B của nhà hàng, nơi này chủ yếu là phòng riêng, sức chứa đa dạng, bàn đôi, bàn năm, bàn 10, 20 rồi 30. Chuyên phục vụ cho các đôi hẹn nhau, hộ gia đình cần không gian riêng, tiệc tùng hoặc cũng có thể là các ông lớn bàn chuyện làm ăn. Không gian thoải mái, riêng tư kéo theo giá cả có hơi đắt một chút. Thường thì nhân viên sẽ được chia lịch thay phiên hai khu A, B. Đối với Jimin mới vào làm buổi thứ 3, công việc phục vụ riêng bà chủ vẫn chưa phân công cho cậu, phải ba buổi để cậu quen bưng bê ở khu đại trà (A) thì mới có thể chuyển qua.

Tuy nhiên, một vị khách bí ẩn nào đó lại chỉ đích danh của Jimin. Có thể là ai được ở cái đất Seoul này?

Kim Thiếu? Jimin nghi ngờ có phải là Seokjin tới hay không? Dù không có nói rõ nhưng nhìn vào Seokjin, Jimin cũng lờ mờ biết y là một vị thiếu gia giàu có cỡ nào.

Thế nhưng, đón chào Jimin lại là một bất ngờ khác.

Cố gắng không tỏ thái độ kinh ngạc đối với người đàn ông đối diện. Jimin đứng bên cạnh, ánh mắt tập trung ở bàn tay đang chọn món tùy tiện của Kim Taehyung.

Rõ ràng, anh ta chẳng quan tâm mình đang chọn món gì. Môi anh ta khẽ nhếch, ánh mắt dán vào sườn mặt của Jimin một cách thẳng thừng. Góc nghiêng sâu, cậu mặc áo sơ mi, đeo nơ kín như bưng. Bộ đồ phục phục của nhà hàng ba sao khiến Jimin nhìn qua thanh tú gọn gàng, hoàn toàn khác với vẻ phóng túng và quyến rũ chết người dưới ánh đèn khi nhảy múa.

Bàn tay cầm bút của cậu khẽ run, nét chữ có chút méo mó. Bị cặp mắt như thiêu đốt kia soi mói. Sao mà không có cảm giác được chứ.

- Ngài... đã chọn xong chưa ạ?

Thấy hắn không đáp. Chỉ nhìn cậu cười cười. Jimin kìm nén bối rối trên khuôn mặt. Bàn tay nhấc menu định ra ngoài. Thế nhưng chưa kịp đi bước nào thì bàn tay Kim Taehyung đã ghìm lấy khuỷu tay cậu.

- Cậu Park Jimin?

- ...vâng?

- Thực sự là 24 tuổi rồi sao?

Kim Thiếu này vì sao lại biết cậu? Điều tra cậu rồi sao? Anh ta muốn điều gì? Muốn trả thù cho cô gái kia? Chẳng phải hôm qua còn tỏ ra không quan tâm sao? Sao cậu cứ có cảm giác mình bị người ta nhìn trúng, đùa bỡn cợt nhã thế này?

- Kim Thiếu còn yêu cầu gì không ạ?

Jimin tỏ ra bình tĩnh.

Nhìn thái độ của người trước mặt, Kim Taehyung khẽ phì cười.

- Thêm một Vang Borelli.

- Vang Borelli dùng một chút đá không, thưa ngài?

- ...không.

- Thế... tôi sẽ ra ngoài chuẩn bị... được chứ?

Nghe vậy, hắn khẽ buông tay người nọ ra. Jimin thoáng thở phào. Cậu cầm menu cất bước ra ngoài. Thế nhưng vừa chạm tay vào núm xoay cửa, giọng nói từ tính của Kim Taehyung lại vang lên:

- Đứa con của cậu Park Jimin tên là Jeon Jungkook, nhỉ?

Jimin có cảm giác như cả người mình căng cứng. Không thể nào có thể chịu đựng được nữa, cậu đánh cái nhìn sắc bén về phía người đàn ông. Kim Taehyung cười vô cùng tà mị.

- Cậu Park Jimin, cậu và Jeon LyLy có quan hệ gì?

- Anh có ý gì?

Kim Taehyung không đáp lời. Hắn nhịp nhịp chân, nhướn một bên chân mài nhìn cậu.

Jimin thấy trong người như có dòng điện mạnh chạy qua. Nắm tay cậu siết chặt lại, hai mắt như toả ra một luồng khí lạnh lẽo. Mái tóc rũ trán đen tuyền bị cậu dùng tay vuốt ngược ra sau đầu. Jimin quay ngược bước chân trở về hướng của Kim Taehyung.

- Vị Kim thiếu này, rốt cuộc là có ý gì?

Cũng là giọng nói đó. Nhưng khí chất trở nên khác hẳn. Nó có chút gì đó, hung hăn và cao lãnh của một giống mèo quý tộc?

- Cậu Park không phiền nếu, ta đến một nơi chứ?

- Cho tôi một lí do để đi cùng anh đi.

- Ồ, tôi dám chắc là cậu Park đây sẽ đi cùng thôi. Vì trợ lí của tôi và một bé nhỏ kháu khỉnh sẽ đến đó sau khi nó tan học.

- ...

- Mức độ còn tùy vào sự hợp tác của cậu Park Jimin đây.

.

.

.

Trường học tan cách đây hai mươi phút, Kookie vẫn chưa thấy bố đến đón. Suga bước lên xe hơi của tài xế về nhà, không quên ngoái lại nhìn con thỏ cứng đầu bằng vẻ bực bội.

- Bố nhóc có đến thật không?

Đáp lại Suga là cái gật đầu của Kookie. Thằng bé nhất quyết không muốn đi chung với Suga.

- Cậu chủ, bà chủ đang đợi cậu ở nhà.

Dần dà hồi lâu, rốt cuộc Suga cũng thở dài rồi lên xe nhà mình.

- Vậy ngồi yên đó đợi bố em, không chạy loạn nghe chưa?

-...dạ.

Xe nhà Suga chạy đi.

Bé mang balo trên vai, ngồi chồm hổm bên cổng trường dẫu dẫu môi rất chi buồn bực.

- Bố thiệt là... cứ đến trễ.

Đã dặn bố đúng giờ để khỏi gặp Suga. Nhưng luôn là Suga đứng với bé chán chê rồi mới đến.

- Jungkook đúng không?

Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Kookie. Bé ngơ ngác nhìn chú lạ mặt nọ.

- Chú là ai?

Hoseok khẽ cười cười. Kim Taehyung có phải mù rồi không? Rõ ràng vừa nhìn... đã biết là con của ai rồi.

- Bạn nhỏ Jungkook, cháu đang chờ Jimin đúng không?

- Chú biết bố cháu ạ?

- Đúng rồi, Jungkookie có muốn đến nơi của bố cháu không?

- Nhưng... bố dặn không cho phép đi với người lạ ạ.

- Ồ, bố cháu dặn vậy là đúng đấy. Tuy nhiên, chú không phải là người xấu. Đi theo chú nhé, bạn nhỏ Jungkook? Nếu cháu muốn... gặp bố cháu.

.

Chiếc xe ôtô phóng nhanh trên đường. Hoseok vừa láy xe vừa liếc nhìn những hành động của "con trai" Kim Taehyung. Một tay nó đang cầm điện thoại của Hoseok, tay khác lật lật quyển tập tô. Cuối cùng cũng tìm ra một dãy số di động.

"bíp bíp..."

- Alo, bố ạ? Kookie đây. Bố bị bắt cóc à bố? Okê con tới ngay đây nè.

- ... - Hoseok.

.

.

.

Taehyung chăm chú theo dõi từng cử chỉ của Jimin. Cậu đặt điện thoại lên bàn, mắt hơi híp lại.

Căn nhà của Kim Taehyung quá mức đồ sộ, đây sao có thể gọi là nhà ở. Park gia ngày xưa tuy sống khá giản dị nhưng cũng rất nhiều lần đến các gia đình khác dự tiệc. Người giàu khoa trương gia sản bề thế gặp không ít người. Có điều nếu so với Kim gia khác nào đám ruồi bọ.

Thế nào là căn nhà có giá trị? Đồ đạc hiện đại đắt tiền? Đó là suy nghĩ của những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, đó chỉ đơn giản là "nhiều tiền".

Kim gia không có quá nhiều đồ đạc sang trọng, cả căn nhà trang trí đầy đồ cổ. Hàng ngàn thứ đồ cổ lắp đầy nội thất. Đến một người ít kiến thức như Jimin cũng  cảm nhận đây là những thứ đồ cũ vô cùng giá trị. Một món đồ cổ quý giá hiện kim đã là một gia tài nho nhỏ, và lão Kim gia có thú vui tao nhã là sưu tập những món đồ đó bài trí khắp nhà lớn nhà nhỏ Kim gia. Đơn giản chỉ vì lão Kim gia cảm thấy chúng thích mắt, hợp nhãn. Kim Taehyung cũng bị lây nhiễm thói hư này, không cần biết đắt hay rẻ, đẹp hay xấu, chỉ cần nó hiếm, độc lạ, nhiều tay tranh giành thì hắn đều vung tiền mua về, để kệ bếp hay nhà vệ sinh cũng được.

Nói tóm lại là kẻ có tiền, có quá nhiều tiền!

- Cậu Park đã suy nghĩ gì về đề nghị của tôi chưa?

Kim Taehyung nở nụ cười đầy thâm ý nhìn Park Jimin phong thái bình tĩnh như mây nước, anh biết, cậu là một người không hề đơn giản, đặc biêt là cực ki thông minh.

Park Jimin không vội trả lời, cậu trầm ngâm rất lâu quan sát người nọ. Hắn thực sự là... càng nhìn càng thấy giống Jungkookie. Lần trước Jimin không hề nhìn kĩ dung mạo người này.

- Vẫn không tin? Hiện tại tìm Jeon Lily có hơi tốn chút thời gian, tuy nhiên có thể đi thử DNA, cách đó sẽ nhanh hơn.

- Không cần, tôi tin anh. Tất cả những sự việc anh đưa ra hoàn toàn có thể giải thích được thái độ của Jeon Lily.

Việc đột ngột quay lại đòi con, rồi lại đột nhiên biến mất. Thì ra là cô nàng đẫ đùa với lửa rồi. Đó là lí do cô ta muốn lấy lại Kookie, vì tiền. Người như vậy xứng làm mẹ của Jungkook sao? Nằm mơ đi.

- Ồ, thế thì sao trông cậu Park Jimin có vẻ đề phòng tôi như thế.?

Kim Taehyung mỉm cười, tuy nhiên Jimin chẳng thấy chút thiện cảm trong nụ cười của hắn.

- Thứ cho tôi thắc mắc, sao tôi có thể không đề phòng khi anh mang tôi tới đây bằng một sự uy hiếp mờ ám. Tôi thiết nghĩ, quá dễ dàng để người quyền lực như Kim tổng lấy lại một đứa con trai từ một kẻ hiện thân cô thế cô như tôi. Tôi đang nghĩ động lực nào mà đích thân Kim tổng phải gặp mặt tôi như thế này, lí giải tườm tận cho tôi, dù có cảm kích công sức tôi nuôi con hộ đi nữa thì tôi cũng không nghĩ anh là tuýp người này.

- ...

Quả nhiên, một con người thông minh, tinh ý lại rất biết cách ăn nói.

- Dù sao thì, Kim tổng đây nếu là người thích nói lí như thế thì tôi cũng yên tâm mình thiệt thòi. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không dễ dàng để mình mất đi con trai như vậy. Nó hiện họ Park, hoàn toàn không phải họ Jeon hay họ Kim.

Thái độ Park Jimin rất cứng rắn, trời sinh cậu vốn không phải là khí chất mạnh mẽ, ở Jimin của năm 24 tuổi là sự trầm ổn nhẹ nhàng, tuy nhiên không vì thế mà đánh giá tính cách cậu yếu đuối. Kim Taehyung hơi mở lớn mắt, hắn đứng hình mất ba giây, sau đó bật cười nghiêng ngả.

Có gì buồn cười? Jimin khẽ cau mày.

- Cậu Park Jimin, theo cậu thì tôi là loại người gì?

- Có lợi mới làm.

Jimin không ngần ngại nói thẳng.

- Bingo. Cậu nói rất đúng. Tuy nhiên, hình như cậu hiểu sai ý tôi rồi.

Gương mặt mờ mịt của Jimin khiến Taehyung càng thêm thích thú.

- Tôi chưa bao giờ làm việc mà không có mục đích cả. Việc nhận lại con trai, đó là điều đương nhiên. Nhưng tôi không cần thiết phải cấm đoán cậu tiếp tục chăm sóc Jungkook. Ngược lại...

Jimin vẫn chăm chú nghe hắn nói.

- Ngược lại còn tạo điều kiện thật tốt để cậu chăm sóc Jungkook. Ngày hôm nay, ngoài việc nhìn đứa nhỏ ra thì chủ yếu tôi cần gặp Jimin. Tôi đang cần một BẠN TÌNH, và Jiminie... rất hợp ý tôi.

Lần này, đến Park Jimin sửng sốt. Cậu không ngờ Kim Taehyung là dụng ý này, cậu quá để tâm đến việc hắn là bố của Kookie nên không hề suy diễn những ánh nhìn mờ ám và kì quặc của hắn.

Taehyung rất hài lòng trước biểu hiện của Jimin. Cậu hoàn toàn không thể che dấu cảm xúc trong lúc này được nữa. 

- Kim tổng nên nghiêm túc thỏa thuận về Kookie chứ không phải là nói ra những lời tế nhị này.

Giọng Jimin có chút cứng ngắt.

- Jimin, tôi luôn nói chuyện nghiêm túc với em.

- ...

- Tôi không cần thỏa thuận thêm gì về Kookie, tôi cho phép em hoàn toàn quyết định và chăm sóc nó. Ngược lại, việc tôi muốn bao nuôi em vừa thích hợp cho cả ba chúng ta ở cùng một chỗ. Em không thấy như vậy sao?

Giọng điệu Taehyung có phần nghiêng ngả càng khiến ý tứ trong lời nói trở nên ái muội.

- ... chờ đã nào. Điều gì khiến Kim tổng có ý định này? - Jimin nhíu mày.

- Để xem, tôi đã gặp em trước đó ở câu lạc bộ của Sim Chung Ho. Jimin hợp mắt tôi, và em còn rất yêu thương Jungkook, một người tình hoàn hảo không phải sao? 

Tóm lại là bị nhìn trúng rồi!

- Đây không phải là lần đầu tiên em nhận được lời đề nghị này Park Jimin, tuy nhiên em luôn lấy lí do đã có con ra để từ chối không phải sao. Cho nên tôi nghĩ mình là đối tượng thích hợp nhất của em, vì Jungkook cũng là con của tôi.

Bầu không khí hoàn toàn chuyển biến từ căng thẳng trở nên vô cùng ái muội. Trước khí thế bá vương của nam nhân này, Jimin thật  ra đã rất lo lắng nhưng lí trí bắt cậu phải che dấu đi. Kim Taehyung quá bá đạo.

- Xin lỗi Kim tổng, tôi thấy mối quan hệ này là không cần thiết.

- Tôi cần thiết!

- ...

- Em chỉ cần đồng ý hoặc không là được, tuy nhiên, tôi khuyên em nên ăn mềm, vì đối với Kim Taehyung tôi, càng chống đối tôi càng muốn có được. Bất quá, dễ dàng có sẽ dễ chán hơn.

Nắm tay Jimin siết chặt.

- Kim tổng, tôi cảm thấy mình là người không phải đồ vật.

- Ồ, đương nhiên tôi xem em là người, thậm chí trong mắt tôi, em còn có địa vị nhất định. Park Jimin, tôi nghiêm túc, làm người tình của tôi đi.

- Đúng là tôi đã từng được ngỏ ý bao dưỡng. Nhưng trơ trẽn và cục súc như Kim tổng là lần đầu đấy.

- Thật vậy sao? Tôi cần thấy vinh hạnh hửm?

Tiếng nhạc chuông điện thoại đột ngột vang, Jimin khẽ thở phào khi thoát khỏi cái nhìn từ Taehyung.

- Dẫn thằng bé vào đây.

Taehuyng nói vào điện thoại mà không cần nhìn màn hình là ai cả.

Ngay lập tức, cánh cửa phía sau lưng Jimin bật mở, Jung Hoseok và Kookie một lớn một nhỏ đi vào.

- BỐ!

Kookie vừa bước vào đã lao ngay đến bóng lưng quen thuộc. 

- Kookie... 

Jimin đón lấy cục bông đang lao tới bên chân mình. Cậu tỉ mỉ đánh giá xem xét trước sau thằng con nhà mình một lượt sau đó mới thở ra một hơi, bế Jungkook ngồi lên đùi mình ôm ôm vỗ về. Kookie y như về được lãnh địa của riêng nó, tự động chui rúc vào lòng bố.

Jung Ho Seok rất biết điều đi ra ngoài. 

Kim Taehyung quan sát toàn bộ môt màn dính nhau một cục của một lớn một nhỏ. Con hắn đây sao?

- Park Jungkook, bố đã dặn không được đi theo người lạ mà. - Jimin thì thầm vào tay Kookie

- Nhưng chú kia nói bố đang ở chỗ này á. - kookie cũng thì thầm lại.

- Ai bảo bố ở đâu con cũng tin hả?

- Nhưng thật sự là bố ở đây mà.

- Còn lí sự nữa à?

- Kooki lo cho bố mà.

- Nếu bố bị bắt cóc thật thì con đến để chết chùm chắc, con làm được cái gì hả?

- Ế, kookie tổn thương nha bố!

Một lớn một nhỏ rì rầm qua lại, ánh mắt đều đề phòng nhìn Taehyung. Anh cảm thấy buồn cười, nhìn xem, con ai đây?

- Jungkook?- Taehyung gọi khiến nó giật mình. Mắt nó lăm lăm nhìn anh như thể nhìn người xấu. Không hiểu sao nó vô cùng sợ người này, kookie sẽ sẵn sàng mếu máu nếu Taehyung nạt nó.

- Jungkook, ta là cha ruột của con.

o.s
Chương trước Chương tiếp
Loading...