[Vimin] Bố Là Gà Trống
8. Gọi Cha Đi Kookie. - Kim Nam Joon
Có lẽ tối nay, Park lớn và Park nhỏ sẽ về nhà rất khuya, Jimin phải xin off một hôm ở Bar để ở lại Kim gia ăn tối và bàn bạc với Kim Taehyung. Sau khi Kim Taehyung gặn hỏi, Kim Seokjin đứng ra thừa nhận với Taehyung việc cho Jeon Lily 500 triệu thì cớ sự rõ ràng, Jimin nghe lại chuyện này cảm thấy thực biết ơn tấm lòng của Seokjin.- Có thể cho tôi địa chỉ của Seokjin không? - cậu hỏi Kim Taehyung.Nghe vậy, Taehyung lại cười trừ, anh đáp:- Để nó tự đi gặp Jiminie sẽ tốt hơn, gia đình đó khá phức tạp.Có vẻ như, Jin có bí mật gì đó không tiện nói ra, Jimin biết điều này từ khi còn học trung học, tuy nhiên cậu không muốn hỏi, bởi vì ai cũng có bí mật của riêng mình mà.Trên bàn ăn, người hầu bày biện nhiều món ngon, Jungkookie nhìn chỉ thiếu điều nhỏ dãi, mắt sáng như sao. Có rất nhiều món bé không biết tên, lần đầu tiên được nhìn thấy, nhưng trông có vẻ rất ngon.Jimin nhìn nó, cũng không có biểu tình gì, chỉ bảo: ăn nhiều một chút.- Jimin có bất cứ một yêu cầu nào về vật chất, tôi sẵn sàng hậu tạ. Đột ngột Kim Taehyung cất lời, Jimin thoáng nhìn qua anh ngồi ở đối diện. Cậu hơi khựng lại đôi chút, sau đó lắc đầu cười trừ. - Đừng ngại, đây là việc nên làm đối với Kim gia chúng tôi. Có thể nuôi một đứa trẻ bốn năm không phải đơn giản.- Thực sự không cần. Tôi là một người thích tự lập, dù cho bây giờ anh không xuất hiện nhận Kookie, tôi vẫn nuôi nó bằng chính lao động mình có được. Nhưng anh yên tâm, nếu có anh Kookie sẽ được điều kiện tốt hơn, đó cũng là điều tôi luôn muốn dành cho nó hết sức có thể. Vì vậy, anh Kim chỉ cần dành những thứ tốt nhất cho kookie là được.- ... đương nhiên sẽ như thế.- ...- Nếu như vậy, tôi đề nghị một chuyện này, đó là Jiminie đến ở Kim gia cùng Jungkook. Được chứ?- Xin lỗi, tôi nghĩ nó không quá cần thiết. Và anh Kim đừng gọi tôi là Jiminie nữa, tôi không tiếp thu nổi cách gọi này.- Tôi chỉ muốn chúng ta thân thiết hơn thôi.Lại ngã ngớn. Người này khí chất chính không chính, tà không tà, hắn khiến Jimin có cảm giác mình dễ dàng bị áp đảo bất cứ lúc nào. Và chính xác là Kim Taehyung đang muốn chơi mèo vờn chuột với Jimin.'Cạch', tầm nhìn của hai lại một lần nữa bị cắt đứt bởi con thỏ con nào đó.Kookie đang cố gắng bỏ miếng cà rốt vào trong chén của bố nó một cách thần không biết quỷ không hay, tuy nhiên cái bàn này cao hơn ở nhà một chút, bé chồm không tới a.- Thỏ, đã dặn là không được bỏ cà rốt.Jimin nhíu mài. - ...hì hì, tha cho con lần này đi.- Không được như vậy. - Kim Taehyung đột nhiên lên tiếng.- ... DẠ? - Kookie giật thót một phát.- Nam nhi đại trượng phu, đồ ăn còn kén chọn, sau này không làm được việc gì ra hồn.- ... ư, bố?! Chú này... - mắt kookie đã bắt đầu ướt ướt. Nó nắm lấy tay áo Jimin cầu cứu, chú này đáng sợ quá à.- Gọi cha. Ta là cha của con.Kookie nhìn lấy Jimin, cậu ra vẻ tùy ý nó. Thật sự, lúc trước là một người mẹ hùng hổ chạy đến, bây giờ lại xuất hiện một cha đẻ nhìn qua lạnh lùng nghiêm khắc thế này? Tuy là Kookie chẳng muốn gọi cha đâu, nhưng ánh mắt kia chỉ cần nhìn nó thôi, đã khiến nó tự giác nghe lời.-... Cha...- ... - Jimin.- Tốt. Lấy lại thức ăn của mình và ăn đi. Còn rất nhiều món ngon và điểm tâm dành cho con.Y lời Taehyung nói, nó răm rắp nghe theo, ăn lấy ăn để đồ ăn trên bàn. Người làm nhìn thấy còn khẽ cười tủm tỉm. Tiểu thiếu gia dễ thương nghe lời quá đi. Không chờ Kim Taehyung ra hiệu đã dọn tiếp nhiều món ngon lên cho Kookie.Ngược lại nhìn thấy cảnh tượng này, Park Jimin chỉ biết câm nín, ngày thường muốn Kookie ăn thứ mà nó ghét phải nói khô cả cổ, lí sự đủ điều với cái mồm lanh chanh của nhóc. Nhưng hôm nay chỉ một cái nhìn của Kim Taehyung nó đã nghe lời tới vậy. Phận làm bố Jimin thấy tủi thân ghê gớm a.- Park Jimin, nghiêm túc mà nói tôi rất muốn cả Kookie và em đều đến Kim gia. Vì tôi không có quá nhiều thời gian, ở đây Kookie vừa gần gũi với tôi vừa có điều kiện tốt. Tuy nhiên nếu có cả Jimin ở cạnh Kookie sẽ vui vẻ và được chăm sóc tốt nhất. Hoặc là, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ở cho cả hai, tôi cũng sẽ dọn tới đó. Hai người chúng ta cùng nhau chăm sóc kookie, thế nào ?Ồ! Nghe qua thật hợp tình hợp lí, nhưng mà... chung quy anh ta vẫn là đang mở hang sói dụ cậu bước vào, ngôi nhà đó vẫn là của Kim Taehyung. Cậu vẫn phải chấp nhận hắn bước vào cuộc sống của cậu và Kookie, cho hắn cơ hội thân cận và Jimin biết mình không thể nào né tránh được. Hừm, làm sao mới tốt đây? - ...- Ý Jimin thế nào?Kim Taehyung nhếch môi, hắn tin cậu không thể nào từ chối sự hợp tiình hợp lí này lần nữa. Jimin đã chấp nhận Kookie nhận Taehyung là cha thì không thể nào không chấp nhận sự tiếp xúc lâu dài này được.- ...yên tâm đi, tôi đã đồng ý cho Jungkook nhận anh, chắc chắn sẽ để Jungkook gần anh hơn. Bất quá, chỗ ở anh nói thì không cần. Căn hộ tôi đang ở, hơi nhỏ một chút nhưng đảm bảo sạch sẽ tiện nghi. Tôi sẽ cho Kookie lựa chọn, nếu nó muốn ở với anh và hoàn toàn không cần sự chăm sóc từ tôi, tôi sẵn sàng. Tuy nhiên tôi muốn được quyền đến thăm nó bất cứ lúc nào. Còn không, Kookie vẫn ở chỗ tôi, ngược lại anh Kim muốn đến nhà làm khách thăm kookie, tôi luôn luôn cho phép. Đặc thù công việc của tôi luôn bận cuối tuần, anh có thể mang nó đi chơi, đi ăn, đi đâu tùy ý. Nói chung, vẫn là để kookie quyết định nó muốn ở bên nào.- ...Park Jimin. Chẳng lẽ Jungkook nó lại chọn tôi ?Nhưng dù nó có chọn bên nào đi nữa, mục đích "chung nhà" hoàn toàn phá sản.Cứng được mềm được, nhườn được tiến được. Đó là em sao ?- ...ok. Quyết định như vậy!Taehyung nhếch môi cười trừ.- Ăn cái này đi bố, ngon lắm.Kookie vốn không nghe chuyện người lớn làm gì cho mệt não nó. Chỉ chuyên tâm ăn uống.Cái nụ cười thâm sâu khó dò của Kim Taehyung, khiến cậu căng thẳng quá. Người này, nên né càng xa càng tốt mới phải.Jimin cầm đũa ăn một cách chậm chạp. Không muốn để ý tới Taehyung nữa, ngày tháng sau này nói khó không khó, dễ không dễ. Nhưng chắc chắn sẽ mệt mỏi đây....- Hoseok, Taehyung anh ấy có làm gì Jimin không?"Làm cái gì là cái gì? Chỉ cùng nhau ăn bữa cơm nhận con thôi hà hà."Nghe giọng Hoseok cường điệu qua điện thoại càng khiến Seokjin bực hơn.- Hừ, bớt màu mè đi. Tôi thừa biết tính tình Taehyung hyung ra sao, anh ấy muốn thì mười nhóc Jungkookie cũng cướp về được, việc gì phải nể mặt Jimin như thế?"Ồ, chú mày rành quá nhỉ, thế thì còn hỏi anh đây làm cái gì nữa? Sao hôm trước không mạnh miệng như vậy trước mặt Taehyung, tôi nhớ rõ ràng hắn lườm một phát thì cậu phun sạch."Không phun sạch? Để Kim Taehyung mang xác y giao cho Kim Namjoon, lúc đấy thì Seokjin tàn đời.- Anh nói đểu tôi đấy à?" Haha, được rồi. Yên tâm đi, Park Jimin xem vậy cũng không chịu yếu thế. Chú nên lo cho bản thân thì hơn."- Anh nói vậy là có ý gì?" Ý gì nữa. Cậu Joon nhắn tôi là cậu nên về nhà trước khi hắn đến."- Wtf? Mấy người không giữ lời?"Ấy, không hề nha. Taehyung không hề nói cho cậu Joon. Tôi khuyên này Jin, cậu Joon nhìn vậy thôi cũng không quá xấu tính, chú có lỗi lầm gì thì về nhận lỗi đi. Chạy trốn mãi thì giải quyết được cái gì ?"- Jung Hoseok, anh không hiểu đâu, Kim Namjoon anh ta...anh ta... haiz.Tuttuttut.- Này, này!!Lại cúp ngang. Kim Seokjin cái thói bất lịch sự này cậu học ai vậy? Hoseok có chút bất mãn. Seokjin thằng nhóc này, rốt cuộc cậu ta đang làm gì vậy? Kim Namjoon ăn thịt cậu được sao?...Seokjin gấp gáp thu dọn hành lí. Y phải đi thôi, cảm giác bất an lại tới nữa rồi.Jung Hoseok, anh thì biết cái gì chứ, chuyện này có thể xin lỗi là xong hay sao? Nhưng mà lỗi cũng đâu phải do y.- Kim Namjoon, làm ơn tha cho tôi đi.Hơn 10 giờ, anh đẹp trai lại đột ngột trả phòng, có vẻ gấp gáp. Nữ nhân viên nhìn Seokjin bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì. Jin bước khỏi khách sạn. Đội một cái nón đen che khuất mặt, thấy chưa an toàn còn quấn thêm khăn choàng cổ, trong balo chỉ có đồ đơn giản và một ít tiền mặt.Có lẽ lần rút số tiền lớn cho Jeon Lily lần trước đã khiến hành tung của y bị bại lộ.Làm sao bây giờ? Tiền mặt cũng không còn bao nhiêu, y phải trốn đi đâu đây?Đứng giữa dòng đường tấp nập, Jin thẩn thờ nhớ lại những ngày tháng khi còn bé ở Kim gia. Thực ra y chỉ là con nuôi. Nhưng Kim lão gia chưa bao giờ ghẻ lạnh y. Cha luôn mua rất nhiều tập tô và màu nước cho y. Cha cũng không bắt y học hành quá nhiều, ngược lại hoàn toàn cho Seokjin tự do theo đuổi ước mơ làm hoạ sĩ và nhiếp ảnh. Tuy nhiên, giá như trong kí ức đó Jin đừng gặp người tên Kim Namjoon, người mà y phải gọi là anh trai, hơn y 6 tuổi. Nhưng hắn, chưa bao giờ thừa nhận y là em cả.Seokjin lúc 5 tuổi lần đầu bước chân vào Kim gia thì gặp Kim Namjoon và Kim Taehyung chơi bóng ngoài sân vườn. Trong trí nhớ lúc còn bé, Seokjin đã chạy tới muốn chơi cùng. Y lúc ấy rất ngây thơ và thậm chí có hơi ngờ nghệch. Kim Taehyung 9 tuổi tò mò nhìn tới nhìn lui, vò đầu rồi véo Jin một cái rõ đau, sau đó còn rất đắc ý. Còn Kim Namjoon lúc đó chỉ liếc xéo y thật lâu, sau đó ôm quả bóng bảo Kim Taehyung đi chỗ khác chơi tiếp.Lúc đó, Jin đã khóc thật lớn. Y không khóc vì bị Kim Taehyung bắt nạt, mà khóc vì cái lườm dữ dằn của Kim Namjoon. Sau khi Kim lão gia về đã trách mắng Kim Namjoon rất gay gắt, ông bảo rằng từ nay Seokjin là em trai hắn, bắt hắn phải quan tâm và hoà nhã với em trai hơn. Tuy nhiên, việc đó vẫn không hề lay chuyển Kim Namjoon dù chỉ một chút.Seokjin lúc 5 tuổi luôn cho rằng vì mình là con nuôi nên Namjoon ghét y, hoặc vì cha hay cưng chiều y nhiều hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt với y hắn chẳng làm gì quá đáng cả. Cho đến khi lên lớp 6, Seokjin được sắp xếp vào trường tư thục liên thông hai cấp của Kim Taehuyng và Kim Namjoon. Hắn đã nói với y thế này: đừng để tôi nghe từ miệng ai đó nói chúng ta là anh em, rõ chưa? Chính vì thế ở trường chưa bao giờ Jin dám nói cho bạn bè biết thân phận thật sự của mình. Đôi khi Jin nghĩ Kim Taehyung còn giống anh trai mình hơn, Teahyung ít ra còn hay bênh vực y trước những đứa côn đồ trong trường, hay mỗi lần sang nhà chơi còn mang cho y quà vặt. Không như ai kia luôn tỏ ra như người xa lạ. Kim Seokjin của 15 tuổi cuối cùng cũng rút ra suy nghĩ khác làm mình thấy hợp lí. Đó là, Kim Namjoon chán ghét y. Hoàn toàn không muốn có một đứa em trai đe doạ đến gia sản của cải trong gia đình mình. Đúng vậy, hắn là con một, là cháu trưởng đích tôn, làm sao muốn thừa nhận một kẻ không ruột rà máu mủ làm em?Hiểu ra điều đó, Kim Seokjin như tỉnh ngộ. Nhận ra ngày tháng cố làm thân bám theo hắn như một trò hề lố bịch của một kẻ nịnh bợ.Y đâu có cần gia sản của Kim gia. Y chỉ là một đứa bé mồ côi được thương tình nhận nuôi. Kim gia cho y ăn học, cho y điều kiện sống tốt đã là quá đủ. Y không có tư cách dành thứ gì của Kim Namjoon cả.Đó là lí do Jin quyết định học cấp 3 ở Bussan, quyết định xa nhà, quyết định đi cho khuất mắt Kim Namjoon. Và Jin gặp Jimin ở đó. Jimin là người bạn đầu tiên của y. Dù có hơi cá biệt nhưng cậu thực sự tốt bụng và thật lòng quan tâm đến y. Chính Jimin khiến Seokjin cảm thấy có động lực hơn trong cuộc sống, những ngày tháng ở Bussan y mới thực sự cảm thấy thoải mái.Nhưng những ngày tháng đó chẳng thể kéo dài mãi. Kim lão gia tử đổ bệnh, Seokjin được gọi về Kim gia. Y lại gặp lại Kim Namjoon ở đó. Ánh mắt hắn nhìn y có phần lạnh hơn cả trước kia. Jin biết, hắn nghĩ y về là vì muốn được quyền lợi. Kim lão gia thương y, ông không bao giờ để y chịu thiệt cả, trước khi qua đời ngoài bàn giao tài sản cho Kim Namjoon, nhưng hắn có nghĩa vụ phải chu cấp cho Seokjin đến khi y hoàn toàn không muốn nữa.Seokjin hiện là tay nhiếp ảnh trẻ chuyên chụp cho các nghệ sĩ. Nghề nghiệp đủ nuôi y không đói. Ngoài ra còn một khoảng tiền lớn trong thể tín dụng y tích góp từ ngày còn bé Kim lão gia cho. Đối với Seokjin như vậy là quá đủ. Cho nên, y tự nhủ với bản thân, lo xong hậu sự cho Kim lão gia, y sẽ nói rõ với Kim Namjoon là không cần bất cứ sự trợ cấp nào của hắn cả. Seokjin có thể sống tự lập bên ngoài.Ấy thế mà, Seokjin ước gì mình cứ việc bỏ đi và không nói gì cho Kim Namjoon cả. Có thể nếu như vậy, y sẽ bớt sợ hãi hơn bây giờ nhiều.Bởi vì, có một sự thật khác.Chờ được Kim Namjoon từ đám tang trở về, Seokjin dùng hết can đảm gọi một tiếng "hyung" đã lâu không dùng để gọi hắn. Và cũng hiếm hoi trong những lần Kim Namjoon chịu nhìn y và chấp nhận nói chuyện với y.Đối mặt với một Kim Namjoon như thế, Seokjin quyết tâm nói ra tất cả tâm tư của mình như trút ra được thứ gì nhẹ nhõm lắm. Thế nhưng, y hoàn toàn không chú ý sắc mặt Kim Namjoon càng ngày càng tệ hại.Hắn sấn đến và tấn Seokjin vào góc tường trước sự bàng hoàng kinh hãi của người làm trong gia đình. Ánh mắt điên cuồng chứa đầy chết chóc như muốn bóp chết cậu ngay tại chỗ.- Kim Seokjin, dám lặp lại lần nữa xem. Từ nhỏ cho đến lớn chẳng phải rất thích làm em trai của tôi sao ? Cả gan bỏ đi Bussan để tránh mặt tôi em tưởng tôi không biết à? Để yên cho em tự do một chút em lại nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi muốn bay. - Buông... ra. Namjoon hyung, anh có bao giờ chấp nhận tôi là em trai anh đâu. Cha cũng mất rồi, không ai ép buộc anh thừa nhận tôi cả. Để... tôi đi đi. Tôi hoàn toàn không giành Kim gia với anh.Y đã làm cái gì sai chứ, y cũng cảm thấy mình nói rất đúng. Nhưng tên điên này lại càng lúc càng sừng cồ. Hắn lôi Jin vào thư phòng rồi khoá cửa lại. Chưa bao giờ Seokjin sợ hãi như lúc này.- Em nói cái gì, Kim Seokjin, em có biết tôi phải chịu đựng như thế nào để không bắt em về nhốt lại làm của riêng hay không? Lão già đó có thương em đến mức nào mà khiến em dù đang trốn tránh tôi vẫn phải quay về đây? Bây giờ em lại làm như trút bỏ được luyến lưu mà muốn chạy khỏi tôi à? Nói cho em biết, tôi không bao giờ chấp nhận em có quan hệ với Kim gia, em là người của tôi, cả đời này chỉ được ở bên tôi, đó là vị trí của em, không phải là đứa em trai vớ vẩn nào cả!- Anh... anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy hyung? Chúng ta là anh em, quan hệ mà anh nói hoàn toàn không thể. Anh vốn ghét tôi mà, anh hận tôi mà. Tôi... để tôi đi.- Đứng lại!Hắn bắt lấy y, tóm lấy cả hay tay y bằng sức lực khủng bố của mình.- Nam... Namjoon bỏ ra đi, đừng như vậy, thà anh ghét tôi đi.- Phải, tôi ghét em, tôi ghét em luôn làm trái ý của tôi, đối với ai em cũng cười, cũng dễ dàng gần gũi. Chỉ có tôi, em luôn tránh né. Em giỏi lắm, thành công chọc tức tôi rồi đấy. Em có biết, tôi chờ ngày nắm toàn bộ Kim gia đã lâu lắm rồi không, chỉ có như vậy, không còn ai có quyền lên tiếng, không ai có thể cản trở tôi biến em thành của tôi.-...- Để tôi cho em biết vị trí của em là ở đâu!- A... hưm...Seokjin rùng mình một cái, cơn lạnh sống lưng kéo y về thực tại. Đêm đó là một cơn ác mộng. Kim Namjoon là một con thú không phải người. Cho dù Seokjin là gay. Y cũng không ngờ rằng Kim Namjoon thích đàn ông. Trăm ngàn lần không ngờ mình rơi vào tầm ngắm của hắn.Y không thể trở về Kim gia. Không thể được!Dù chết đói ở bên ngoài, Seokjin cũng không thể đi rút tiền, càng không thể đi đến phòng tranh bán tác phẩm, cũng không thể kí hợp đồng chụp ảnh. Tất cả đều nằm trong tần kiểm soát của Kim Namjoon. Tuy nhiên cũng đã lâu lắm rồi hắn không đi tìm y. Y cho rằng mình đã dễ thở hơn. Sau khi đưa tiền cho Jeon Lily y cũng nhanh chóng đổi chỗ ở khác. Nhưng xem ra, đấy là một nước đi nguy hiểm.Điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, y có nên gọi cho Jimin không? Cậu từ nhà Kim Taehyung đã về chưa?Di động của seokjin vang lên trước khi y nhấn gọi Park Jimin.Một dãi số lạ, Seokjin nheo mắt. Không phải chứ, có lẽ không thể nhanh như vậy được đi.Seokjin hít sâu, ấn phím nghe nhưng không trả lời.-..."..."Đầu dây bên kia cũng im lặng.Tim y đập mạnh tới nổi những âm thanh xung quanh y cũng không nghe được.Mùi của nguy hiểm.Trước khi Seokjin dứt khoát ấn phím kết thúc cuộc gọi quái qủy này, thì âm thanh trầm khàn lạnh lẽo đã vang lên:" Tôi cho em 30 giây để đi qua bên đây đường. Cơ hội cuối cùng của em đấy. Nếu lần này vẫn cứng đầu thì sẽ hoàn toàn mất đi sự tự do. Tôi NÓI ĐƯỢC LÀM ĐƯỢC."Y ngước mặt lên, trước mặt, phía bên kia đường. Là Kim NamjoonLÀ KIM NAM JOON!o.s
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương