Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 12: Sau Này Tôi Sẽ Không Để Cậu Bị Thương!
Chap 12 Tên cầm đầu đen mặt. Phân nửa số người hắn đem tới đều bị đập hết rồi. Đám này có phải là người không vậy ? Gã nhớ tới cô em gái thút thít khóc, liền tối mặt, lạnh lùng rút dao. Bằng mọi giá, gã nhất định phải dạy cho tên chết tiệt kia một bài học. Dám từ chối em gái gã! Gã mặt đen, rút dao ra phi thẳng tới chỗ Đông Phong đánh. Đông Phong đang bận đối phó với hai tên, Phương An và Jack cũng vậy nên không để ý. Chỉ có Khánh Thiên để ý thấy liền hét lớn : -Đông Phong! Cẩn thận! Đông Phong được Khánh Thiên nhắc nhở nhưng khó phòng được. Khánh Thiên chạy đến. Trong mắt cậu chỉ có Đông Phong. Cậu rất sợ Đông Phong xảy ra chuyện, không màng sợ hãi chạy đến. Khánh Thiên chạy đến cản lại gã. Đông Phong thuận cơ đá chân gã khiến hắn khuỵu gối xuống. Nhưng mà cũng không kịp, Khánh Thiên vì chắn cho Đông Phong bị dao sượt qua tay. Khánh Thiên đau đớn ôm lấy tay. Phương An đỏ mắt xông tới đập hết bọn chúng. Đông Phong đỡ lấy Khánh Thiên, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng : -Cậu ngốc à! Chạy đến làm gì ? Khánh Thiên đau đớn, nước mắt chảy ra. Từ nhỏ tới lớn, cậu chính là chưa chịu đau như thế này đâu. -Tớ sợ cậu bị thương… Đông Phong ôm chặt cậu, mắng : -Ngu ngốc! Khánh Thiên nhìn máu chảy ra từ tay mình khóc lớn : -Huhu. Phương An, máu nhiều quá. Khóc xong ngất luôn. Đông Phong thấy một màn vậy, cảm giác vi diệu không biết nói gì luôn. Phương An lo lắng : -Mau đi băng bó cho cậu ấy rồi đưa cậu ấy đến bệnh viện. Khánh Thiên thấy nhiều máu sẽ sợ…Cậu ấy nhìn vết thương của mình sợ quá ngất đi rồi. Lúc Khánh Thiên tỉnh lại, cậu đang nằm trong bệnh viện. Tay được băng bó đầy đủ. Đông Phong ngồi bên cạnh thấy cậu tỉnh, liền rót cốc nước, đưa cho cậu uống. -Bác sĩ bảo vết thương của cậu là vết thương ngoài ra thôi. Một tuần sẽ khỏi. Trong thời gian này cậu tránh hoạt động mạnh và để vết thương nhiễm nước. Khánh Thiên gật đầu. May mà mẹ đi công tác rồi nếu không mẹ mà biết chỉ sợ cậu sẽ phải nằm viện mấy tháng a! -Phương An đâu rồi ? -Đi mua đồ ăn. Cậu ấy nói cậu tỉnh dậy nhất định sẽ muốn ăn kẹo nên ra ngoài mua rồi. Hơn nữa, cậu cũng chưa ăn tối. Khánh Thiên nghe xong vui vẻ. Không hổ là bạn thân của cậu a. Phương An hiểu lòng cậu nhất. Mới vừa tỉnh dậy đã nhớ đến Phương An. Hai người họ cũng thật thân nhau đi… -Cảm ơn cậu! Khánh Thiên ngạc nhiên ngẩng mặt. Đông Phong vừa mới nói cảm ơn cậu đúng không. -A ? -Lần sau, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc như thế! Lúc thấy cậu ấy bị thương, Đông Phong đã sợ hãi. Anh đã sợ hãi…sợ hãi cậu ấy giống như Khải Thiên biến mất… Nghe Đông Phong nói, Khánh Thiên hơi ngạc nhiên rồi ý cười lan dần đến khóe mắt. Khánh Thiên cười tươi nói : -Vì cậu cũng đáng mà! Đông Phong nghe thấy tiếng tim mình đang đập mãnh liệt. Mọi thứ như dừng lại tại thời khắc đó. Khánh Thiên thấy Đông Phong không nói gì, nhìn chằm chằm cậu mới ngạc nhiên nhận ra câu nói lúc nãy của cậu có bao nhiêu mờ ám. Cậu đỏ mặt, lúng túng nói : -Chúng…chúng ta là bạn bè mà…Bạn bè hi sinh một chút có sao. Nói xong, Khánh Thiên gượng cười. Làm ơn! Sao cậu ấy không nói gì ? Huhu sao lúc nãy tự nhiên mình lại nói như vậy chứ. Khánh Thiên nắm chặt lấy chăn, miệng gượng cười nhưng sắp cười hết nổi rồi. Đông Phong mới đặt tay lên đầu cậu, mỉm cười nhẹ. -Sau này tôi sẽ không để cậu bị thương! Khánh Thiên nhìn Đông Phong, tim đập mãnh liệt. Cậu cúi đầu khẽ ân một tiếng. Toàn thân cảm nhận được sự ấm áp ngọt ngào. Câu nói như một bản nhạc không ngừng lặp lại. Tôi sẽ không để cậu bị thương… Phương An mua đồ ăn vè, vừa định mở cửa lại cảm thấy có một luồng không khí kì lạ bao xung quanh. Kì lạ, sao cô lại có cảm giác mình không nên mở cửa nhỉ. Phương An còn đang suy xét nên mở cửa đi vào hay không thì Jack đằng sau đã hồn nhiên mở cửa còn lớn tiếng : -Phương An sao không vào ? Chính là vừa mở cửa đập vào mắt Jack là khung cảnh người mình crush cùng với cái thằng kia liếc mắt đưa tình, thằng kia lại còn xoa đầu crush mình…Và cảm nhận được cái không khí màu hường nữa. Phương An đằng sau theo vào chẹp miệng. Trực giác của cô quả nhiên không có sai! Cô liếc ánh mắt hắc ám về phía Jack. Vẫn là cái thằng ngu này phá hỏng chuyện tốt. Jack đã sốc nặng trước khung cảnh kia bỗng còn cảm nhận được ánh mắt hắc ám của chị đại sau lưng khiến cậu rùng mình. Mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là ngày quỷ gì vậy? Sao cậu lại là mục tiêu ngắm bắn thế này? Nội tâm Jack hoang mang nhìn Phương An. Cậu rốt cuộc đã làm gì sai! Jack ngồi một bên triệt để vờ như mình không thấy gì cả. Mắt không thấy tâm không phiền. Phương An ngồi một bên gọt táo. Đông Phong ngồi một bên bóc kẹo cho Khánh Thiên ăn. Jack ngồi thu lu một chỗ như con chó hoang không ai quan tâm. -Jack, cậu lại đây ăn kẹo nè. Jack nhìn Khánh Thiên, hai mắt lấp lánh. Quả nhiên crush chính là chân ái. Ôi, giọng nói ngọt ngào mời mình ăn kẹo kìa. Jack cầm cây kẹo Khánh Thiên cho như con chó vẫy đuôi, không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Phương An. -Đông Phong, kẹo dâu lần trước cậu cho thiệt là ngon! – Khánh Thiên nhớ lại hương vị kẹo dâu lần trước Đông Phong cho cảm thán nói. -Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ mua cho! Đông Phong vừa nói xong đổi lại được một nụ cười tươi sáng của Khánh Thiên. Phương An nhìn đồng hồ đã hơn 8h tối rồi nói: -Để mình làm thủ tục rồi cho cậu xuất viện. Phương An hiểu rõ Khánh Thiên không muốn ở bệnh viện một mình nên cô quyết định là cho Khánh Thiên về thôi. Vết thương của cậu không quá nặng, về nhà chỉ cần chú ý dưỡng thương là được. Ừm…còn phải xin phép chủ quán cho cậu ấy nghỉ hơn tuần nữa. Khánh Thiên gật đầu. Thu Nguyệt giờ chắc cũng đang lo cho cậu lắm. Nghĩ đến về nhà, em gái nhất định sẽ giận dữ. Ể mà cậu bị thương nên chắc từ giờ sẽ không phải làm việc nhà nữa. Trong cái rủi có cái may a. Đông Phong nhìn khuôn mặt Khánh Thiên biến hóa khôn lường cười thầm. Cậu nhóc này đáng yêu thật! [Nó bằng tuổi mi đấy, nhóc nhiếc gì =.=]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương