Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 13: Đông Phong Đáng Yêu



Chap 13

Khánh Thiên vừa về tới nhà, cậu đã thấy ngay khuôn mặt hầm hầm sát khí của em gái mình. Thu Nguyệt thấy anh trai về, mỉm cười mà như không cười nói:

-Anh hai! Anh rốt cuộc đi đâu giờ mới về. Điện thoại cũng không nghe.

Khánh Thiên run sợ, giơ tay lên cố gắng trấn tĩnh em gái. Thu Nguyệt nhìn thấy tay anh trai bị băng bó liền lớn tiếng:

-Anh bị thương!!

Khánh Thiên nghe Thu Nguyệt giống lớn mới nhận ra anh sơ ý rồi. Khánh Thiên rụt tay lại, che đi phần vết thương. Thu Nguyệt sao có thể bỏ qua, cô nhanh chóng kéo tay anh trai lại xem xét. Vết thương được băng bó kĩ càng nhưng xem ra là thương không nhẹ đâu, khuôn mặt cô rõ ràng biến sắc.

-Anh đi đánh nhau à?

Khánh Thiên ngạc nhiên, trợn mắt :

-Sao em biết được.

Thu Nguyệt đảo mắt khinh thường, tỏ vẻ dĩ nhiên :

-Nhìn là biết. Lần này, bạn bè anh gặp chuyện gì à ? Sao lại bị thương ?

Khánh Thiên cũng không ngần ngại kể gần hết sự việc cho em gái nghe. Cô nghe xong, vỗ vai anh tán thưởng :

-Có chí khí nam nhân.

Sau đó giọng cô thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, bá khí nói :

-Nhưng mà lần sau anh đừng có làm như thế nữa, anh chê mạng mình chưa đủ dùng à! Hừ, lần này em sẽ không nói với mẹ.

Khánh Thiên run sợ gật đầu như con lật đật, giơ tay thề sẽ không tái phạm nữa. Em gái anh mới trở lại vẻ mặt ôn hòa.

-Để em đi lấy ít đồ ăn cho anh ăn. Ăn xong thì anh lên tầng nghỉ đi.

Thu Nguyệt nói xong, đứng dậy đi vào phòng bếp. Khánh Thiên nhìn em gái mỉm cười. Em gái anh rất lo cho anh, lúc thấy anh bị thương con bé cũng rất sợ hãi. Nhớ lại hồi nhỏ, cả ba người anh, Thu Nguyệt, Phương An chơi thân thiết với nhau, có chuyện gì cũng cùng nhau tâm sự.

Bây giờ Thu Nguyệt lớn rồi, tâm sự hay nũng nịu với anh ít đi ngược lại con bé như mẹ ý.

Khánh Thiên bị thương nên tắm rửa hơi chút khó khăn. Lúc cậu tắm xong cũng đã gần 11h đêm, Khánh Thiên nhìn đống bài tập, buồn não nề.

Tại sao trên đời lại sinh ra cái bài tập về nhà và kiểm tra bài cũ nhỉ ?

Ting! Âm báo tin nhắn.

Phương An An: Khánh Thiên~ Thế nào rồi?

Khánh Thiên: Huhu. Đống bài tập tôi chưa có làm a!

Phương An An: Đây tui gửi đáp án cho chép.

Khánh Thiên: *mặt cười* yêu bà.

Khánh Thiên đã đổi Phương An An thành Đấng cứu thế.

Phương An: *mặt cười*

Khánh Thiên nhận được đáp án, liền dâng trào ý chí chép lấy chép để.

Đông Phong nằm trên giường trằn trọc. Giây phút cậu ngất đi, anh rất lo lắng, anh sợ hãi. Vì anh không suy nghĩ thấu đáo nên để bọn họ vướng vào.

Đông Phong bỗng cười. Anh cảm động. Khi họ đến nhất quyế ở lại, không thể phủ nhận anh rất cảm động. Bọn họ mới chỉ quen anh không lâu thôi mà.

Nói đến mới nhớ, mấy tên kia đừng mong thoát khỏi!

Khánh Thiên chiến đấu xong đống bài tập, sửa soạn cất sách vào cặp rồi nhanh chóng bay đến cái giường yêu dấu.

Chăn êm đệm ấm, anh tới với em đây!

Khánh Thiên rúc mình trong chăn, thỏa mãn kêu một tiếng. Thiên đường! Thiên đường mà!

Hình ảnh Đông Phong hiện lên. Khánh Thiên mỉm cười ngây ngô. Tốt quá! Cậu ấy không sao hết. Mặc dù là rất đau nhưng mà thấy Đông Phong quan tâm như thế cũng thật tốt a~

Bởi vì Khánh Thiên bị thương. Đến lớp liền nhận được rất nhiều sự quan tâm từ tất cả mọi người. Đông Phong ngồi một bên nhìn cậu nói chuyện với tất cả những người khác, cười nói rất vui vẻ, rất hồn nhiên…

-Đông Phong? – Phương An cất tiếng.

Cô ngồi xuống ghế bên cạnh anh. Anh đang nhìn Khánh Thiên rất chăm chú, cô sao có thể không nhận ra.

-Khánh Thiên lo cho cậu lắm đó! Ừm cả tôi cũng vậy.

Đông Phong thu hồi tầm mắt, nhìn Phương An, ngữ điệu như mọi ngày.

-Ân.

Phương An nhìn Khánh Thiên cười nhẹ rồi nhìn về phía Đông Phong:

-Phong, cậu nói tôi bao đồng cũng được nhưng mà có chuyện gì có thể chia sẻ. Tôi không biết cậu vướng vào chuyện gì nhưng nếu cần tôi sẽ giúp.

Ánh mắt Đông Phong mang theo vẻ tìm tòi, suy xét về cô. Anh nhìn cô, thăm dò. Cô không hề có ý xấu gì cả. An hơi tò mò:

-Tại sao?

Phương An cười:

-Giúp bạn bè còn cần tại sao à?

Đông Phong ngồi khoanh tay lại, anh không mấy tin tưởng nói:

-Chúng ta không thân thiết gì ?

Lần này, Phương An lại tiếp tục cười, cô chỉ tay vô Đông Phong tặc lưỡi:

-Cậu chính là bạn của tôi, của Khánh Thiên. Thiên rất quan tâm cậu. Hơn nữa, bất kì ai cũng sẽ giúp đỡ cho bạn bè mình mà.

Đông Phong trầm tư.

Phương An rời đi. Anh chưa hề trả lời lại.

Bất kì ai cũng sẽ giúp đỡ cho bạn bè mình.

Đông Phong cười…Bọn họ thực sự quá tốt đi…

-Khánh Thiên! Cậu ăn nhiều kem sẽ đau họng. Đừng ăn nữa. – Đông Phong tận tình khuyên bảo.

Khánh Thiên xụ mặt năn nỉ anh.

-Thôi mà, tôi chỉ muốn ăn một que thôi.

Đông Phong không hề có ý thỏa hiệp, cứng rắn từ chối rồi lôi cậu đi. Khánh Thiên ngồi có vẻ không vui.

Đông Phong đưa cho cậu hộp sữa, nói:

-Tay còn đau không? Có bất tiện lắm không?

Khánh Thiên cảm nhận được sự quan tâm. Cậu cũng không phải người giận dỗi mấy chuyện nhỏ nhặt, đưa tay lên tạo dáng cơ bắp.

-Ban đầu có chút đau giờ hết rồi! Tránh hoạt động mạnh thôi, đi tắm có chút bất tiện nhưng không sao a.

Đông Phong thở dài, đang định nói tiếp thì Khánh Thiên lại nói:

-Nhưng mà tôi rất vui vì cậu không có bị sao hết!

Cậu nói hết sức hồn nhiên. Đông Phong hơi sững người rồi bình thường lại. Anh cười lưu manh, áp sát cậu, chống tay xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt cậu nói:

-Cậu vui vì tôi không bị thương…giống như là cậu thích tôi nhỉ?

Khánh Thiên đỏ mặt. Nhịp tim gia tốc…

Cậu lắp bắp:

-Tôi…tôi…

Khánh Thiên lo sợ. Đến lúc cậu lấy hết dũng khí nói

“Tôi…thực sự…có chút thích cậu.”

Chỉ tiếc Đông Phong không nghe thấy, anh đã cười nói:

-Tôi chỉ đùa chút thôi!

Khánh Thiên a lên một tiếng. Tay nắm chặt hộp sữa, run run. Cậu cảm thấy mất mặt. Cậu ấy chỉ trêu đùa một chút…Không hiểu sao cảm thấy hơi hụt hẫng.

-Vừa lúc nãy cậu định nói gì? – Đông Phong bất chợt hỏi.

Khánh Thiên lắc đầu:

-Không có gì! Tôi…tôi lên lớp trước!

Khánh Thiên cầm hộp sữa vội chạy biến đi. Cậu thích Đông Phong có phải là kì quái không? Nhỡ đâu nói ra cậu ấy lại ghét mình thì sao?

Một thằng con trai yêu một thằng con trai…hơi kì lạ thật nhỉ?

Cậu nhớ đến lời Phương An nói. Đông Phong ắt hẳn có nhiều người thích nếu cậu không chủ động sẽ mất cơ hội đó.

Cậu…có nên tán cậu ấy hay không đây?

Mải mê suy nghĩ không để ý đường, Khánh Thiên vinh dự tiếp tục đụng trúng một bạn nam sinh. Cậu va phải người ta vội vàng nói xin lỗi.

-A…Jack! – Khánh Thiên ngạc nhiên.

-Cậu không sao chứ? – Jack ân cần hỏi.

-Không sao.- Khánh Thiên nói tiếp, khá ngạc nhiên.

-Tôi không biết cậu cũng học ở đây đấy!

Jack cười.

-Tôi mới đi học lại à!

Jack cùng Khánh Thiên vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Khánh Thiên không hề biết rằng mọi hành động của cậu thu vào tầm mắt ai đó.

Đông Phong bóp chặt ly nước, nhìn hai thân ảnh kia. Có chút buồn bực trong lòng. Tự nhiên hớt hải chạy đi là vì gặp cậu ta sao? Cậu ta trông quen quen, hình như là người lần trước đi cùng với Khánh Thiên. Xem ra hai người họ quen biết khá thân thiết đấy nhỉ.

Jack khoác vai Khánh Thiên, cười nói. Khánh Thiên nhìn cũng không đẩy tay Jack ra. Jack thấy vậy cười ngây ngô.

Được khoác vai crush. Trời ơi, crush đẹp quá đi à.

Khánh Thiên ngây ngô không hề biết tâm tư của Jack mà Jack thì sung sướng chiếm tiện nghi của người ta.

Phương An ngồi trong lớp. Cô nhàn nhã thưởng thức trà sữa việt quất mới mua. Hương vị thật ngon a. Cô nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Và…Phụt. Má! Sao thằng Jack lại đi cùng với Thiên. Khoang, nó ấy vậy mà lại đi học lại. Mắt mình có mờ không a.

Khánh Thiên vẫy tay chào tạm biệt Jack rồi đi vào lớp. Cậu đi về chỗ, Khánh Thiên lo ngại nhìn khuôn mặt của Phương An. Khuôn mặt như vừa nhìn thấy quỷ kia là sao? Tiếp, cậu nhìn xuống dưới cuốn sách, ánh mắt e ngại nhìn Phương An. Khánh Thiên vỗ vai Phương An, giọng nói ngập ngừng:

-Ặc…Phương An, sách của cậu…

Phương An nhìn theo Khánh Thiên chỉ. 1s…2s…3s.

Á! Sách của tui!!

Phương An vội vàng, lấy khăn lau ở trong cặp lau lấy lau để.

Cuốn sách ướt đẫm. Bàn cũng một mảng nước.

Phương An khóc. Sách mới mua của mình…

Khánh Thiên lắc đầu, bày khuôn mặt như mấy bà mẹ bất lực khi thấy con mình vô dụng, không làm được việc gì.

Bỗng trước mặt, Khánh Thiên xuất hiện một chiếc kẹo mút. Khánh Thiên ngạc nhiên xoay người lại. Người kia cười, đặt chiếc kẹo mút vào tay Khánh Thiên.

-Jack? – Khánh Thiên ngạc nhiên nói.

Jack sao không đi về lớp lại ở đây, còn cho cậu kẹo mút.

Jack cười đầy tinh nghịch, nháy mắt nói:

-Cho cậu đó.

Jack nói xong liền nhanh chóng vẫy tay với cậu rồi chạy về lớp mình. Khánh Thiên ngơ ngác nhìn theo Jack rồi nhìn cây kẹo. Jack vui vẻ chạy qua người Đông Phong, anh từ ngoài nhìn thấy hết mọi thứ, bản thân anh chính là có chút khóc chịu.

Đông Phong bước vào lớp, nhìn Khánh Thiên cầm cây kẹo mút, khuôn mặt có vẻ vui vẻ. Khuôn mặt anh lạnh băng, không biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng xung quang anh nhiệt độ đã giảm xuống.

Chỉ là mấy cây kẹo mút trẻ con?

Phương An còn đang lo lắng cho cuốn sách nên hoàn toàn không để ý đến chuyện vừa diễn ra.

-Khánh Thiên.

-Đông Phong. Có chuyện gì sao?

Đông Phong lạnh lùng cầm bọc kẹo đưa cho cậu.

Khánh Thiên không hiểu gì nhìn anh. Cậu vẫn còn đang hoang mang a.

-Cầm lấy. – Đông Phong lạnh lùng nói.

Khánh Thiên ù ờ cầm lấy gói kẹo.

Đông Phong mặt không biểu cảm về chỗ ngồi.

Khánh Thiên nhìn gói kẹo. Là kẹo socola hương dâu a. Ý…Đông Phong ý là cho mình gói kẹo hả ta.

-Đông Phong? Cho…cho mình hả?

Đông Phong vẫn không lộ chút biểu cảm nào, gật đầu một cái. Đông Phong trong lòng chính nói thầm. Không cho cậu không lẽ đưa bảo cậu cầm hộ chắc?

Khánh Thiên cầm gói kẹo về chỗ. Cậu khẽ nở nụ cười. Gói kẹo này trông có vẻ rất ngon nha. Đông Phong tốt thật?

Cậu ấy lúc nãy đáng yêu ghê?

[Tác giả: Đáng yêu? Con có vấn đề về mắt à? Mặt nó như dị đáng yêu cái gì.

Thiên lườm: Chồng con mắc mớ gì người.]

Cái chương này tui bất ngờ vì tui viết dài...
Chương trước Chương tiếp
Loading...