Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 14: Có Lẽ Nên Buông Tay.
Chap 14 Vừa mới hết tiết, Khánh Thiên đã lôi bịch kẹo ra ăn. Phương An thấy liền nói. -Ê? Kẹo ở đâu vậy? Cho tui cái được không? Khánh Thiên cười ngây thơ, gật đầu đưa cho Phương An một cái rồi nói. -Của Đông Phong cho đó. Ngon quá trời luôn. Phương An gật đầu, bóc vỏ, cho kẹo vô miệng. Của Đông Phong cho. Đông Phong. Hở? Đông Phong! -Phương An, sao vậy? – Khánh Thiên thấy khuôn mặt bạn thân là lạ liền hỏi thăm. -À… không sao. Phương An len lén nhìn sang bên kia. Đông Phong vẫn đang ngồi điềm tĩnh đọc sách. Phương An nuốt kẹo xuống. Ừm…ngon thật. Ẹc, mình ăn kẹo cậu ta cho Khánh Thiên liệu có sao không nhỉ? Thực sự cảm thấy hơi lo sợ a… Phương An cười cười, giở giọng trêu chọc Khánh Thiên: -Sướng nha, Đông Phong cho kẹo ăn kìa. Khánh Thiên nhét tiếp cây kẹo vào mồm Phương An chặn họng không để cô nói tiếp. Đông Phong liếc mắt nhìn qua, thấy Khánh Thiên ăn kẹo vui vẻ mà hài lòng. Khánh Thiên bỗng quay sang nhìn Đông Phong, mỉm cười với anh thật tươi. Ý tứ cảm ơn rõ ràng. Phương An chống tay lên bàn, nhìn đôi cẩu nam nam đang liếc mắt đưa tình. Tình yêu a. -Khánh Thiên! Jack đứng ngoài cửa, vẫy tay, hô lớn gọi Khánh Thiên khiến mọi người nhìn về phía cửa rồi nhìn về phía Khánh Thiên. -Jack? Phương An cũng nhìn ra ngoài cửa. Chậc, thằng nhóc này đến lớp tìm Khánh Thiên ? Xem ra lần này nó nghiêm túc chỉ tiếc Khánh Thiên và Đông Phong là của nhau rồi. Haiz. Khánh Thiên đứng dậy, đi đến chỗ Jack. -Có chuyện gì sao? – Khánh Thiên cười nói. Nội tâm Jack bắt đầu tung bông. Ôi, crush của mình đẹp quá đi. Jack si mê nhìn vài giây rồi nói: -Đi mua gì ăn cùng tôi không? Khánh Thiên định từ chối nhưng nhìn khuôn mặt Jack có vẻ rất mong chờ. Cậu ấy mới đi học lại có lẽ không có nhiều bạn, mới rủ mình đi đây mà. Không thể để cậu ấy thất vọng được. -Ừ, cũng được. Jack nghe Khánh Thiên chấp thuận, ánh mắt rạng rỡ, khoác vai Khánh Thiên, cao hứng nói: -Tốt quá rồi. Khánh Thiên đâu hay Jack cao hứng là vì được đi cùng crush. Cậu ngây thơ nghĩ là Jack có lẽ là trước giờ khá cô đơn đi nên có bạn đi cùng mới cao hứng như vậy. Đông Phong nhìn ra ngoài cửa. Hai người kia vui vẻ nói chuyện với nhau, lại còn khoác vai, bá cổ. Xem ra là thật thân thiết. Anh gập sách lại, không đọc nữa, định đứng dậy đi ra ngoài. Vừa lúc, Khánh Thiên nhìn về phía anh rồi vui vẻ chạy lại nói: -Đông Phong, cậu đi mua gì ăn với tớ không? Đông Phong nhìn Khánh Thiên. Lúc nãy, ăn cả bịch kẹo chưa no sao ? Kết quả là vẫn gật đầu. Khánh Thiên lại tiếp tục rủ Phương An. Cô suy nghĩ định từ chối nhưng nghĩ đến tên Jack kia, lại quyết định đi. Hừ, tí nữa kéo tên Jack đi ra chỗ khác cho Khánh Thiên và Đông Phong có thời gian nói chuyện với nhau. Cuối cùng cả bốn người đi mua đồ. Ven đường đi, họ nhận lại bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Một tập thể toàn trai xinh gái đẹp mà lại khiến cho người ta có thể không để ý sao? Một chàng trai lạnh lùng, cao to, khí chất quý tộc. Vương tử băng lãnh trong lòng các cô gái. Một chàng trai vẻ ngoài thư sinh, đáng yêu, khí chất thanh thuần, dịu dàng, hòa đồng tựa như đóa hoa hướng dương xinh đẹp. Một chàng trai vẻ ngoài bad boy nhưng lại có nụ cười tinh nghịch, mẫu công tử phong lưu ăn chơi nhưng không kém phần ngầu. Một cô gái xinh đẹp, nghiêm túc, mạnh mẽ. -Đông Phong, cậu muốn ăn gì không? – Khánh Thiên nói. Jack một bên nhìn Đông Phong, cảm giác hơi không vừa mắt rồi đấy. Hừ, vốn dĩ muốn đi một mình với crush mà hơi. -Jack, cậu xem món này ngon đấy nhỉ. – Phương An mỉm cười hết sức nhẹ nhàng, lịch sự. Jack nhìn phát là biết đang giả vờ mà. Cả chặng đường, mấy lần chặn họng cậu không để cậu nói chuyện với Khánh Thiên rồi. Chị đại à, sao chị nhẫn tâm vậy? Hu hu, mạnh quá đấu không lại đành chịu khổ thôi chứ biết sao. Jack đau xót nhìn Phương An. Chị tha cho em được không? Phương An nhìn lại, mỉm cười. Không! Đông Phong mua một chai nước cam, đưa cho Khánh Thiên. Khánh Thiên cầm lấy cười tươi. Jack một bên, khóc. Nếu không phải vì Phương An thì cậu đã có thể ghi điểm rồi. Khánh Thiên cầm lấy chai nước cam cười ngây ngô. Cậu ấy mua cho mình a, cảm giác thật sung sướng. -Đông Phong, cậu không mua gì sao? -Không cần. Tôi không có đói. – Đông Phong lãnh đạm trả lời. Khánh Thiên đơ người, có chút băn khoăn không biết nên làm gì. Ế, ở đây có hoa quả sấy khô nè. -Đông Phong, cậu ăn thử hoa quả sấy khô đi. Cái này ăn cũng ngon lắm a. Khánh Thiên dúi vào tay anh bịch hoa quả sấy. Đông Phong nhìn, gật đầu, cầm lên ăn thử. Nhìn ánh mắt của cậu ấy, anh sợ từ chối sẽ khó xử. Ừm, ăn không tệ, không quá ngấy. -Ngon chứ? Đông Phong gật đầu. Khánh Thiên mỉm cười cùng với Đông Phong đi lên lớp trước. Lúc nãy mua xong, quay sang hỏi hai người kia đi về thì Phương An phất tay kêu bọn họ lên lớp trước. Jack thấy người đi định đi theo thì bị Phương An kéo lại. Ặc… Chị còn chưa chọn xong sao? -Tôi có mua thêm chai nước cậu nè. – Khánh Thiên mỉm cười giơ chai nước ra. -Không cần đâu. Cậu mua thêm làm gì? Khánh Thiên khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đạo mạo nói: -Cần nha, ăn hoa quả sấy khô tí nữa không chừng sẽ khát nước. Tui nghĩ chắc cậu không thích nước ngọt nên mua nước khoáng thôi. Đông Phong gật đầu. Anh quả thật không thích uống nước ngọt, toàn chất hóa học thôi. Đông Phong khẽ mỉm cười. Trước đây, cũng giống như vậy, anh cùng cậu ấy cũng như thế này… Tại sao Khánh Thiên lại biết ư. Hồi trước, mua nước ngọt về uống, Đông Phong hơi nhíu mày lại. -Đông Phong, hôm nào đi ăn cùng với tôi không? Tôi biết có quán này ngon lắm a. Đông Phong nhìn Khánh Thiên, hai mắt của cậu tỏ rõ ý cầu xin, hiện rõ dòng chữ “đi đi mà, đi đi mà…”. Haiz, nhìn như vậy, ai dám nỡ từ chối chứ. Đông Phong gật đầu. -Được, cậu nhớ đấy nha. Không được đổi ý đâu đó. Vậy chiều mai không có tiết học chúng ta đi ăn đi? -Hảo. -Tôi đến rủ cậu nhé? – Khánh Thiên chớp chớp mắt nói. -Ừ. – Đông Phong đáp lại. Nụ cười trên môi Khánh Thiên ngày càng rạng rỡ tựa như hoa ánh dương ngày càng nở rộ. Nụ cười chói sáng đến mức khiến Đông Phong cảm thấy như được sưởi ấm… Hư vô bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc…Cậu ấy đứng đó, bàn tay chà vào nhau, mũi và gò má ửng đỏ vì lạnh. Đông Phong sững người, hai mắt mông lung, anh muốn chạy nhanh đến đó. Mất…người đó sẽ lại biến mất…phải nhanh chóng chạy đến, phải nhanh chóng giữ người ấy lại. -Đông Phong? Cậu sao vậy? Tự nhiên Đông Phong đứng sững người lại khiến Khánh Thiên lo lắng. Cậu mới cất tiếng gọi, tay kéo kéo áo anh. Gió bỗng thổi, bụi bay…Đông Phong nhắm mắt lại, mở ra người đã không thấy đâu? Anh lo lắng nhanh chóng đi tìm kiếm, không để ý hất tay Khánh Thiên ra. Đông Phong không nhìn thấy người đâu nữa, hốt hoảng túm lấy người ở gần đó mà hỏi. -Cậu, cậu có thấy người nào vừa đứng đây mặc áo gió dài màu xám, đeo găng tay màu xám nhạt, quàng khăn cổ màu vàng nhạt không. Cậu bạn kia bị Đông Phong dọa sợ lắc đầu. Hỏi mấy lần vẫn nhận lại kết quả như một. Khánh Thiên từ từ tiến đến lo lắng hỏi: -Đông Phong, cậu tìm ai sao? Đông Phong, khuôn mặt âm trầm nhìn cậu. Khánh Thiên có chút sợ hãi. Đông Phong nhìn cậu, ánh mắt dịu đi. Anh nhìn Khánh Thiên mặc đồng phục bỗng chợt như tỉnh khỏi giấc mộng, cười. Anh là đang mơ màng gì chứ ? Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi? Sao cậu ấy lại có thể xuất hiện được…Nên triệt để từ bỏ thôi. Người ấy đã rời đi rồi, không thể quay lại được… Khải Thiên, tại sao em lại rời bỏ tôi tuyệt tình như thế nhỉ? Khánh Thiên nắm lấy tay anh, kéo anh đi. -Đông Phong, lẹ lên. Lên lớp thôi. Mà từ xa, Jack nhìn nhíu mày. Phương An mải ăn không để ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương