Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 15: Muốn Khóc Quá Đi [T . T]



Chap15

Jack thấy Khánh Thiên lên lớp liền vỗ vai Phương An, hất cằm ý bảo cô đi nhanh. Phương An thấy Jack hất cằm như ra lệnh cho mình lại còn làm gián đoạn việc cô đang ăn, tức giận định giáo huấn cho cậu ta một trận.

Vừa định mở miệng mắng, Jack đã cất bước trước, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ. Đã lâu lắm rồi Phương An không thấy Jack nổi giận. Bình thường cậu ta cà lơ phất cơ, vô âu vô lo chơi bời nhưng cậu ta thực sự nghiêm túc thì rất đáng sợ. Không biết rốt cuộc là ai đã chọc cậu ta khó chịu như vậy?

Đông Phong hoàn toán bình tĩnh lại. Bàn tay Khánh Thiên vẫn đang nắm chặt lấy tay anh. Sớm chốc hai người đã đứng trước cửa lớp, một số người đi qua nhìn họ rồi lại đi. Khánh Thiên thở một chút, không hiểu sao có chút mệt.

-Khánh Thiên.

-Ừ. Có chuyện gì sao? – Nghe thấy Đông Phong gọi tên mình, Khánh Thiên ngoảnh lại, khẽ vuốt tóc sang hai bên.

Đông Phong không nói gì, tầm mắt hướng về phía bàn tay. Khánh Thiên ngây ngốc một chút rồi nhìn về bàn tay của mình đang nắm chặt lấy tay Đông Phong.

Nội tâm hoảng loạn. Khánh Thiên vội rụt tay về, gượng cười cho qua. Khánh Thiên bối rối xoa tay, chạy vù vào lớp trước.

Đông Phong mỉm cười. Có chút đáng yêu!

Jack đi lên nhìn thấy Đông Phong, khí tràng lại âm trầm hơn. Cậu đi nhanh hơn còn cố tình đụng vào người Đông Phong, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, đi luôn không để lại một câu xin lỗi.

Phương An không hiểu Jack tự nhiên nổi điên cái gì chỉ có thể thay mặt cậu ta xin lỗi:

-Đông Phong, xin lỗi nhé. Thằng nhóc đó dở dở ương ương ấy mà.

Đông Phong nhìn Jack có chút không hiểu nhưng cũng không quan tâm đi vào trong lớp.

Jack vừa đi, bàn tay vừa nắm chặt. Hừ! Tên Đông Phong đó đáng ghét!

Tan học, Khánh Thiên cùng Đông Phong đi về cùng nhau.

-Hôm nay không về cùng Phương An sao ? – Đông Phong bâng quơ hỏi một câu.

-Phương An bận chuyện câu lạc bộ rồi. À đúng rồi, Đông Phong cậu có muốn ghé qua hiệu sách với tôi không?

Đông Phong suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Anh không có việc gì phải đến thư viện cả.

Khánh Thiên ừ một tiếng, đầu cúi xuống thấp một chút, cảm giác buồn bã xen lấn trong lòng. Ánh mắt cậu ngập chứa sự thất vọng. Huhu. Crush từ chối đi chơi cùng với cậu bảo sao không buồn a.

Nhưng không buồn được bao lâu thì giọng nói của ai đó đã vang lên.

-Khánh Thiên! – Từ đằng xa, Jack chạy đến, vui vẻ xoay xung quanh Khánh Thiên.

-Được rồi, Jack có chuyện gì vậy ? – Tâm trạng của Khánh Thiên bị Jack ảnh hưởng mà tốt hơn một chút, nở nụ cười tươi đẹp hỏi.

Jack hoa si trong nụ cười, tâm trạng cực kì vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng trông mong:

-Khánh Thiên đi hiệu sách với tôi đi, tiện thể mua kem ăn luôn!

Khánh Thiên thoải mái gật đầu đồng ý. Jack thấy thế vui vẻ cuồng nhiệt, thiếu điều nhảy cẫng lên. Khánh Thiên nhìn về phía Đông Phong. Đông Phong nhìn lại, không biểu cảm nói:

-Vậy tôi đi về trước.

Đông Phong đi về. Khánh Thiên có chút buồn. Người mình thích không đi cùng với mình buồn thật. Khánh Thiên không phải mấy cô gái bị thất tình mà khóc đâu. Cậu quả thật có phần ngây thơ, vui vẻ hoạt bát. Chỉ là Đông Phong không đi cùng hôm nay thôi a, có thời gian thì rủ lại cũng được. Khánh Thiên đã nhanh chóng quay lại tâm trạng thường ngày vui vẻ cùng Jack đi hiệu sách.

Cậu khá là thích Jack nha, cậu ấy nói chuyện rất thú vị. Nói chung là chơi cùng với cậu ấy rất vui. Nhanh chóng Jack đã được xếp bào vị trí người bạn tốt.

Jack được đi chơi cùng Khánh Thiên, năng động cả một ngày tựa như chú cún vui vẻ được chủ nhân sủng ái. Jack nhìn Khánh Thiên mỉm cười, con tim cũng ấm áp.

-Khánh Thiên này, tôi muốn làm cho cậu lúc nào cũng vui vẻ như vậy. – Jack bất ngờ nói, ánh mắt có chút thâm tình.

Nếu là một ai đó khác chắc chắn sẽ phải nhận ra điều kì lạ chứ nhưng không cậu nhóc Khánh Thiên vẫn ngây ngô chưa nhận ra sự tình, mỉm cười thực vui vẻ đáp lại:

-Cảm ơn cậu. Đi chơi với cậu thực sự rất vui. Cậu đúng là bạn tốt nha.

Nội tâm Jack có chút bi thương. Thôi thì vị trí bạn tốt cũng là được rồi.

Khánh Thiên ăn kem. Kem dính lên khóe miệng cậu. Jack mới vô thức đưa tay lên vuốt kem cho cậu đưa lên miệng ăn nốt. Khánh Thiên đỏ mặt. Jack làm xong cũng đỏ mặt, đầu như muốn bốc khói.

Á á á…Cậu vừa làm cái gì a ! Jack muốn độn thổ trốn đi. Ngại chết mất. Vì hình tượng, Jack cố gắng tỏ ra cool ngầu bước đi, “lạnh lùng” nói:

-Kem dính trên miệng. Tôi lau cho rồi.

Chỉ tiếc là khuôn mặt đỏ au đã phản bội lại Jack rồi. Đông Phong ở tiệm bánh đằng xa nhìn hai người kia, vô thức nắm chặt cái bánh mì trong tay lại. Khuôn mặt băng lãnh đáng sợ khiến cho người ta sợ hãi tự động tránh xa Đông Phong ra.

-Đông Phong, bánh mì trong tay cậu? – Cô bạn nhìn Đông Phong rụt rè nói.

Đông Phong buông lỏng tay ra nhưng bánh mì đã nát bét rồi. Hằng nhìn cái bánh mì xấu số mà khóc. Hu hu. Bánh mì của tôi! Hằng – lớp phó của lớp bên cạnh. Đông Phong sau khi từ biệt Khánh Thiên đi về, lòng cảm thấy chút khó chịu. Nhìn tên Jack cảm giác cậu ta có chút khó ưa. Đông Phong trong cuộc đời bất cẩn lần hai không nhìn đường suýt va phải con mèo, tránh được con mèo thì lại vô tình va phải bạn đi trước. May mắn không ai bị thương nặng.

Hằng nhìn đồ ăn của mình bị đổ hết buồn bã. Đông Phong xin lỗi cô bạn, giúp cô dựng xe lên. Xe đạp của Hằng vì cú tai nạn này mà không đi được. Thành ra Đông Phong cắn răng chở cô bạn đi mua đồ ăn đến côi nhi viện. Chiếc xe đạp thì dắt vào một tiệm sửa xe gần đó.

Đông Phong vốn là người có lỗi nên nhìn cô bạn nức nở cầu xin đành lòng.

-Cầu xin cậu đó, Đông Phong à. Xe tôi bị hỏng mà việc gấp bây giờ. Cậu giúp tôi đi. Tôi không thể thất hứa với các em ấy được. Cầu xin cậu đó, Đông Phong.

Đông Phong thở dài, thầm oán không hiểu sao dạo này anh xui xẻo như vậy.

-Đông Phong, bánh mua xong rồi. Chúng ta đi đến côi nhi viện thôi.

Đông Phong liếc mắt, mua thêm mấy gói kẹo nữa. Tiền bánh cũng là do Đông Phong trả nốt. Lúc Hằng cầu xin cậu cũng mềm lòng thật. Đông Phong cầm gói kẹo hoài niệm. Trước đây thi thoảng cũng cùng em ấy đi làm từ thiện.

Hằng thấy Đông Phong lại đơ người, muốn đập cậu ta một trận mà không dám. Con mẹ nó, sắp trễ giờ của bà rồi! Hằng rụt rè thúc giục Đông Phong.

Đôi nam nữ ngồi trên xe phóng đi. Đông Phong ở tiệm bánh vô tình nhìn thấy Khánh Thiên đương nhiên Khánh Thiên cũng đã vô tình nhìn thấy Đông Phong.

Thấy Đông Phong đi cùng cô bạn khiến cho Khánh Thiên chỉ muốn nhào đến túm Đông Phong đi về. Muốn đến kéo cậu ta đi lắm nhưng mà chân không nhúc nhích được chỉ có thể nhìn cô bạn lên xe Đông Phong rồi hai người kia tương thân tương ái rời đi. Thì ra không đi cùng cậu là vì có hẹn với người ta rồi. Lồng ngực co rút. Khánh Thiên cảm giác ủy khuất vô cùng, muốn khóc. Tư vị thất tình là thế này sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...