Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 16: Cậu Ấy Tặng Đồ Cho Con Gái ....
Chap 16 Trong lúc Khánh Thiên đang buồn phiền thì trước mặt cậu xuất hiện một đôi bàn tay cầm một thanh kẹo. Khánh Thiên ngẩng mặt lên. Jack đứng đó, cười thật lớn, nụ cười như xóa hết âu lo. Jack giơ kẹo về phía Khánh Thiên, ý bảo cho cậu. Khánh Thiên ngậm ngùi cầm lấy thanh kẹo định nói cảm ơn nhưng cậu rút thanh kẹo, thanh kẹo này nối tiếp thanh khác. Khánh Thiên cứ thế kéo rồi cuối cùng cũng hết, một dải kẹo dài như cầu vòng. Khánh Thiên cười, tâm trạng vui vẻ hắn. -Jack, cảm ơn cậu nhé. Lúc nãy là cậu đi chuẩn bị cái này sao? Jack dương dương tự đắc vỗ ngực nói: -Thấy hay đúng không? Đúng không? Khánh Thiên vui vẻ gật đầu, tay cầm dải thanh kẹo. Jack nhìn cậu, mỉm cười nhẹ, trái tim như được ai đắp chăn cho. Thật tốt, cậu ấy cười rồi! Jack đã thấy khuôn mặt của Khánh Thiên trầm xuống khi cậu ấy nhìn về phía đằng kia. Ở tiệm bánh, Đông Phong cùng cô bạn hình như học chung lớp với cậu đang đi cùng nhau. Nụ cười, gương mặt vui vẻ của Khánh Thiên đã tắt ngúm khi thấy nó. Cậu ấy chả để ý xung quanh chỉ nhìn về phía đó, Jack cảm thấy Khánh Thiên như đang sắp khóc vậy… Vì vậy, cậu nhanh chóng quay lại cửa tiệm, mua dải kẹo dài. Cậu nghĩ làm như vậy Khánh Thiên sẽ vui vẻ trở lại. Khánh Thiên thích đồ ngọt mà! Và cậu đã đúng. Khánh Thiên đã không nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của Jack, nụ cười ấp áp khi dường như đã bảo vệ được một thứ vô cùng quan trọng của bản thân… -Khánh Thiên, chúng ta đi về thôi. -Ừ. Hai người cùng sóng vai về. Khánh Thiên thỏa mãn ăn thanh kẹo. Khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Jack thưởng ngoạn khung cảnh xinh đẹp này, mức độ hoa si lại tăng thêm một bậc rồi. Ui, Khánh Thiên hảo đáng yêu a! Nhìn cậu ấy ăn thật giống như một chú mèo nhỏ. Ư…ư…muốn hôn cậu ấy quá! Muốn hôn! Muốn hôn! Nếu như Phương An ở đây chắc chắn sẽ đập Jack một trận. Cái khuôn mặt đang tràn đầy dục kia, khuôn mặt sớm hiện rõ mồn một dòng chữ tôi muốn hôn cậu ấy rồi. Nhưng mà đáng tiếc Phương An không có ở đây nên bạn Khánh Thiên ngây thơ mải mê ăn kẹo kia không nhận ra khuôn mặt tràn đầy ham muốn của Jack rồi. -Jack cậu muốn ăn kẹo sao ? – Khánh Thiên ngây thơ hỏi, còn đưa cho Jack 3 thanh. Jack hạnh phúc mỉm cười nhận lấy, ánh mắt hoa si nhìn bờ môi của Khánh Thiên. Nuốt nước miếng, Jack tỏ vẻ hết sức bình thường nói chuyện : -Kẹo chắc ngon lắm nhỉ ? Khánh Thiên không chút đề phòng, mỉm cười gật đầu, hai má hồng hồng, ánh mắt ngập tràn kẹo ngọt nói : -Ừ. Rất ngon. Hơn nữa còn là đồ mà Jack đặc biệt cho tôi mà. Sức công phá max 100. Tâm hồn Jack đang có xu hướng bay lên 9 tầng mây xanh. Trái tim tôi, a, rung động mãnh liệt. (♥_♥)(♥_♥)(♥_♥) Cậu ấy đáng yêu quá! Á á á, không chịu nổi mất. -Jack ? – Khánh Thiên hơi nghiêng đầu, nghi ngại nhìn Jack. Tự nhiên cậu ấy làm sao vậy a, không để ý trời trăng gì như hồn bay đi đâu rồi. Jack trở về với hiện thực, ngại ngùng nhìn Khánh Thiên cười cười. Jack bóc vỏ kẹo ra ăn. Ui, kẹo này ngon thật! Người ăn nó cũng ngon a! [Tác giả : Con trai à, con thả thính như vậy rồi làm sao người ta chịu nổi hả con, vuốt mồ hôi.] Jack đưa Khánh Thiên về đến tận nhà rồi mới đi về nhà mình. Khánh Thiên vui vẻ đi vào nhà. Cô em gái đang ngồi xem TV thấy anh trai mình về thì ngả ngớn nói : -Anh hai, sách em đâu ? Khánh Thiên quẳng cuốn sách về chỗ con bé. Thu Nguyệt bắt lấy cuốn sách, ánh mắt đảo quanh người anh hai . -Anh hai, kẹo ở đâu vậy ? Cho em ăn với. Khánh Thiên để cặp lên ghế, ngồi ngả ngớn trên ghế, nhắm mắt. Cậu sắp muốn hòa một thể với cái ghế rồi. -Anh hai. – Thu Nguyệt cất giọng, giọng to hơn lần trước nhắc nhở Khánh Thiên. Khánh Thiên lôi kẹo ra đưa cho cô em gái. Con bé sắp nổi điên rồi. Cậu mới không muốn chết đâu nên cống nạp thôi. -Kẹo bạn anh mua cho, thích thì ăn đi. Thu Nguyệt tặc lưỡi, ánh mắt nhìn anh hai có vẻ hơi khinh thường cảm thán nói: -Aiz, không hiểu sao mấy chị ý thích anh được nữa. Vừa ngốc vừa lười! Khánh Thiên ê một tiếng, nhìn em gái mình với ánh mắt “ đừng có coi thường anh như thế! ” Thu Nguyệt không thèm quan tâm đi xem TV, vừa xem vừa nhai kẹo. Khánh Thiên bất mãn dậm chân nói : -Hừ, anh đẹp trai, hát hay như vậy. Chính là hoa gặp hoa nở, người gặp người thích đó nhé! Thu Nguyệt nhàn nhã xem TV, không quan tâm. Khánh Thiên ngồi bất mãn, Thu Nguyệt a lên một tiếng. Khánh Thiên giật nảy mình, nhìn cô em với ánh mắt như thể đang nhìn sinh vật lạ nói : -Lại sao nữa ? Thu Nguyệt cười cười nhìn anh trai nói : -Hôm nay em quên…nấu cơm. Nên là anh ăn mì gói đi nhé. Khánh Thiên trợn tròn mắt nhìn em giá, không thể tin nổi hét lớn : -Cái gì ??? Thu Nguyệt cười, vỗ vai anh trai, hết sức thản nhiên nói : -Thì hôm nay em đi ăn với bạn nên em không nấu cơm làm gì. Anh ăn mì gói đi, vậy nha~ Khánh Thiên nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của em gái, gào thét ầm trời. Cái đồ vô lương tâm!!! Mày nỡ nhận tâm để anh mày ăn mì gói trong khi mình đi ăn tiệc. Khánh Thiên ngồi một mình trong nhà bếp ăn mì tôm khóc ròng. Hôm nay bị Đông Phong từ chối, về nhà không được ăn ngon còn phải ăn mì tôm. Số khổ a! Không những vậy, tối Khánh Thiên ngồi làm bài mới nhận ra. Mẹ nó, cậu quên vở bài tập ở lớp rồiiiiii! Khánh Thiên gục đầu xuống bàn. Thế giới này thật nghiệt ngã! Khánh Thiên mở điện thoại định than khóc với Phương An nhưng mà CÔ BẠN THÂN KHÔNG CÓ ON. Không có on a! Rõ ràng bình thường cậu ấy on mà. Phương An tại nơi nào đó đang bị một cô bạn vô cùng xin xắn quấn lấy. Xong việc câu lạc bộ, Phương An đi về, nhìn thấy có mộ người đeo kính, khẩu trang, bộ dạng hết sức đáng nghi thập thò ngoài cửa. Phương An đầu tiên giả bộ hòa nhã đến thăm dò. -Xin lỗi, bạn đang tìm ai sao? Cô bạn ăn mặc kín mít nhìn Phương An rồi hoảng loạn bất ngờ lùi bước. Phương An sờ mặt, không lẽ mình đáng sợ như vậy? Cô bạn kia nhìn Phương An, rụt rè tháo mắt kính, xuống nói: -Chị là Phương An ? Phương An nhìn cô bạn mới tháo mắt kính. Nhìn có vẻ không giống người xấu, có vẻ như bạn này rất xinh nha. Nhưng mà nhìn trang phục thì hình như không phải học sinh trường mình. -À ừ. Mình có quen bạn sao? Cô bạn kia hai mắt tỏa sáng như gặp được thần tượng, vui vẻ đến gần, kích động nói : -Mình là fan của bạn đó. Mình thích bạn lắm! Bạn xinh thật! Phương An bị sự nhiệt tình của cô bạn dọa sợ. Cô bạn nhận ra mình hơi phấn khích vội vàng thu liễm, đỏ mặt rụt rè xoa xoa bàn tay nói: -Chúng ta có tình nói chuyện rồi á, mình thích bạn lắm luôn. Không biết bạn có nhớ người có tên là @Mèo nhỏ. Phương An nhớ ra, nở nụ cười chuyên nghiệp. -Thì ra là bạn à. Cảm ơn món quà lần trước bạn gửi mình nhé! Cô bạn đỏ mặt, lí nhí nói : -Không có gì…. -Vậy giờ cũng muộn rồi, bạn nên về nhà đi. – Phương Anh dịu dàng khuyên bảo. Cô bạn kia gật đầu. Phương An an tầm lái xe đi về nhà. Cô bạn không đi về mà cứ đi theo sau Phương An, ban đầu Phương An nghĩ chắc cô bạn thuận đường thôi nhưng cuối cùng là theo cô về đến tận nhà. Phương tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười : -Sao bạn không về vậy? Muộn như thế này, con gái đi về một mình nguy hiểm lắm. Cô bạn đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Phương An thở dài. Cô nhìn điện thoại, xem giờ rồi nói: -Bạn muốn vào nhà uống nước chút không? Cô bạn gật đầu, rụt rè đi theo sau. Phương An xoa trán, ở trên mạng cô bạn này thực sự rất năng nổ hoạt bát, có nói chuyện luyên thuyên với cô một chút. Phương An có đáp lại, cô không thân thiết mấy với người mình không quen nên lịch sự đáp lại họ một chút. Ở nhà, Khánh Thiên mân mê điện thoại, lướt lên lưới xuống. Sao tự nhiên hôm nay Phương An không on nhỉ? Khánh Thiên xem lại danh sách bạn bè thấy Jack gửi kết bạn thì ấn chấp nhận. Jack : Hi.*mặt cười* Khánh Thiên: Hi. Jack: Đang làm gì vậy? Khánh Thiên: Hic hic, đang làm bài tập mà tui quên vở mất tiêu. *khóc ròng* Jack: *Xoa đầu* Mai sáng ra lớp làm bài. Khánh Thiên: Hic hic, hôm nay xui quá! Jack: Mai cậu muốn ăn bánh pudding ore không? Tôi có nhiều ăn không hết. Khánh Thiên: *nhỏ dãi* Có có có! Khánh Thiên chat với Jack được hơn nửa tiếng thì cảm thấy có chút buồn ngủ, nhắn tin bảo với Jack một câu rồi nằm lăn trên giường ngủ một chút. Mắt dần khép hờ, Khánh Thiên lẩm bẩm. Không biết giờ Đông Phong đang làm gì nhỉ? Lẩm bẩm vài câu rồi dần chìm vào giấc ngủ. Đông Phong ở nhà vừa mới tắm xong, anh ngồi vào bàn hoàn thành nốt mấy bài tập vặt vãnh rồi lên mạng xem báo. Lướt đi lướt lại, trong đầu nhớ đến Khánh Thiên. Nhớ đến cậu sáng nay vui vẻ với cậu bạn Jack kia, tay chân lại cảm thấy hơi ngứa ngáy rồi. Phiền thật! Đông Phong lẩm bẩm một câu. Sáng hôm sau tới lớp, Đông Phong đã thấy Khánh Thiên trong lớp đang cặm cụi làm bài. Hôm nay cậu ta đến sớm vậy? Đông Phong thầm nghĩ. Rồi không biết đã ăn sáng chưa nữa. Suy nghĩ thế nào, Đông Phong đi xuống dưới tầng. Vì bây giờ khá sớm nên căn tin vẫn chưa mở cửa, Đông Phong đi ra ngoài trường mua một cái bánh mì thêm cả một hộp sữa dâu nữa. Mua xong, Đông Phong đi lên lớp định đưa cho Khánh Thiên. Trễ rồi, Khánh Thiên ngồi cùng Jack vui vẻ trò chuyện, cậu cũng có đồ ăn để ăn. Khánh Thiên đau khổ hoàn thành bài tập, may mà tiết 3 mới kiểm tra, hi vọng cậu hoàn thành kịp a. Cảm thấy thật mệt mỏi, sáng nay cũng chưa kịp ăn gì. Trong lúc đang tuyệt vọng thì Jack đến a. Có bánh pudding oreo để ăn, ngon quá xá! Khánh Thiên vui vẻ thưởng thức, cảm giác cơ thể được tiếp thêm sức mạnh vậy! Nhìn ra ngoài cửa thấy Đông Phong, Khánh Thiên vui vẻ vẫy tay chào: -Đông Phong. Đến sớm vậy? Đông Phong nhìn Khánh Thiên không chút biểu cảm, không đáp lại, lạnh lùng đi về chỗ. Khánh Thiên ngu ngơ không hiểu tại sao. Cậu thấy Đông Phong cầm theo đồ ăn mới hỏi: -Lần đầu tiên tớ thấy cậu ăn sáng ở lớp đó? Cậu cũng thích uống sữa dâu à? Đông Phong lạnh lùng không đáp lời. Anh không thích mấy thứ này. Chán ghét cũng không muốn ăn, Đông Phong để một bên. Khánh Thiên đơ ra. Hôm nay Đông Phong lại làm sao vậy? Jack ngồi một bên nhìn dường như nhận ra điều gì đó? Đồ ăn không lẽ là mua cho Khánh Thiên? Jack âm thầm cảm thấy may mắn anh đã đến sớm hơn một chút nếu không mất cơ hội rồi. Jack tự đắc nhìn Đông Phong, nở nụ cười. Đông Phong lơ đễnh liếc ra ngoài cửa thấy Hằng- con nhỏ hôm qua, gọi cô. Hằng hôm nay định đến sớm trực nhật bỗng nhiên bị Đông Phong gọi lại, vô cùng bất ngờ. Càng bất ngờ hơn là Đông Phong cư nhiên ném cho mình cái bánh mì cùng hộp sữa. -Cho cậu. – Đông Phong đưa cho Hằng rồi xoay người bước vào trong lớp để cô bạn ngu ngơ trong gió. Hằng ôm đống đồ, cảm thấy hoang mang tột độ. Chuyện quần gì vừa xảy ra vậy??? Đông Phong- hung thần băng giá cho cô đồ ăn. Hôm nay mình thức dậy sai cách sao! Hằng ngu ngơ ôm đống đồ lững thững về lớp, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khủng hoảng. Khánh Thiên nhìn một cảnh, cắn môi, tay nắm chặt. Hóa ra là mua để tặng cho bạn gái sao? -Khánh Thiên. – Jack gọi. Khánh Thiên mỉm cười tỏ vẻ không có chuyện gì, quyết định chăm chú vào làm bài. Jack thấy vậy, không nói gì nữa, đi về lớp. Học sinh cũng đang đến nhiều hơn. Cậu cứ ngồi chễm chệ ở lớp người ta cũng không tốt. Đặt một viên kẹo socola chỗ Khánh Thiên, Jack mỉm cười đi về. Lúc Phương An mệt mỏi đến là hình ảnh hai người hai phương trời, không khí gió rét đang tăng. Phương An:??? Rốt cuộc lại chuyện gì xảy ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương