Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 17: Nếu Không Nhanh Bắt Thì Sẽ Mất A.
Chap 17 Phương An cố gắng chống lại cái không khí u ám này đi đến chỗ ngồi. Ngồi xuống ghế, lấy sách vở ra, rồi dịch lại gần Khánh Thiên nói nhỏ: -Khánh Thiên. Hôm nay có chuyện gì à? Sao cậu có vẻ không vui? Phương An vừa nói vừa hơi nghiêng người nhìn ra chỗ Đông Phong rồi vội vã thu mình lại. Khánh Thiên tỏ ra hết sức bình thường, đọc sách giáo khoa, không mặn không nhạt đáp lời: -Không có chuyện gì! Phương An nhìn Khánh Thiên tỏ vẻ bình thường không quan tâm sự đời như vậy hiểu ngay là có chuyện. Thầy vào lớp rồi nên Phương An không dám hỏi gì thêm, định tí nữa kéo cậu ta đi ăn rồi hỏi chuyện luôn. Khánh Thiên tâm trạng tồi tệ cố gắng dồn hết sức bình sinh với học tập. Cậu không muốn quan tâm Đông Phong nữa a! Cậu ta thích cho ai thì cho! Thích thân với ai thì thân a! Nói là nói như vậy nhưng mà tim quả thật vẫn đau. Khánh Thiên len lén nhìn sang chỗ Đông Phong, thấy anh chăm chú ghi chép, quay mặt vô thở dài. Làm bạn cũng tốt mà! Mình không thể tham lam muốn nhiều như vậy…Cậu ấy thích ai là quyền của cậu ấy! Khánh Thiên tự nhủ lòng mình như thế. Vừa lúc Phương An quay sang đã thấy Khánh Thiên như đang quyết tâm chuyện gì đó. Khuôn mặt cũng đã quay lại trạng thái như xưa. Không biết là chuyện gì? Nhưng mà cậu ấy vui vẻ lại là tốt rồi! Hết tiết, Khánh Thiên quay sang Đông Phong vui vẻ nói : -Đông Phong. Muốn đi mua nước uống không ? Mà Phương An lúc đó đang giơ tay định rủ Khánh Thiên đi nhưng mà cậu đã quay sang rủ Đông Phong rồi liền thu tay lại, ngồi nhìn hai người họ. Đông Phong im lặng một chút rồi gật đầu. Khánh Thiên cười vui vẻ. Jack tung tăng chạy sang vừa đúng lúc Khánh Thiên cùng Đông Phong đi ra. Jack vui vẻ định gọi Khánh Thiên đi chung thì đã bị Phương An nhào đến : -Jack, đi, cậu mau đi với tôi một chút. Jack ngập ngừng nói : -Nhưng…nhưng mà…tôi… Chưa nói hết câu, Phương An đã bá đạo lôi đi. Jack chỉ có thể nhìn crush cùng tình địch đứng đó mà khóc. Phương An! Tôi hận chị! -Mau đi thôi, đừng có làm kì đà cản mũi người t a. Jack muốn lật bàn. Jack muốn lật bàn. Vì cái gì chứ??? -Sao chị không giúp tôi chứ? Hừ! Tên đó rõ ràng không xứng với cậu ấy! -Cậu thì chắc xứng! Phương An chỉ là lỡ miệng thốt ra, ý tứ trêu chọc một chút chứ hoàn toàn không có ý gì xấu. Đột nhiên Jack im lặng, không vùng vằng. Phương An dừng lại, vội quay mặt lại nhìn Jack. Jack im lặng, khuôn mặt thâm trầm. Phương An lúc này vội nói, giọng điệu hết sức thành khẩn: -Này, tôi hoàn toàn không có ý gì đâu…Jack…cậu là người tốt… Jack im lặng, đột nhiên đẩy tay Phương An ra, nói: -Tôi muốn đi vệ sinh. Phương An hối hận nhìn theo Jack. Cảm giác như đeo lên mình hàng ngàn gông cùm tội lỗi. Phương An nhìn theo bóng Jack lo lắng. Cậu ta sẽ là không suy nghĩ dại dột đi… Jack im lặng bước đi. Đối với Khánh Thiên có lẽ cậu không xứng thật. Khánh Thiên con nhà giàu, đẹp trai, tốt bụng, học cũng giỏi. Cậu ấy cái gì cũng tốt. Ngược lại cậu chỉ là con của kẻ thứ ba, trốn học, ham chơi, tội lỗi cũng nhiều…Nhưng mà Jack tin tưởng so với Đông Phong, cậu yêu Khánh Thiên nhiều hơn! Cậu thực sự rất thích cậu ấy! Nhất định mình không thua! Khánh Thiên nhận được ánh mắt “Cố gắng lên!” của Phương An khi cô kéo Jack đi mà đứng đó cười trừ. Đông Phong vẻ mặt băng sơn vạn năm khiến Khánh Thiên đành mở lời: -Chúng ta đi thôi chứ! Nghe nói hôm nay căn tin có bán bánh bông lan kem dâu đó! Đông Phong lắng nghe Khánh Thiên luyên thuyên một hồi. Khánh Thiên trong lòng âm thầm nghĩ. Có phải là đi với cậu nhàm chán lắm không? Đông Phong chưa nói câu nào luôn. Lúc này có Jack và Phương An thì thật tốt. Khánh Thiên im lặng bước đi. Không biết có phải mình nói nhiều quá không? Khánh Thiên suy nghĩ một hồi rồi rụt rè hỏi chuyện vừa nãy, nếu không hỏi cậu sẽ khó chịu chết mất. -Đông Phong…cô bạn sáng nay là bạn gái cậu hả? Đông Phong hử một tiếng, nhìn Khánh Thiên. Khánh Thiên lặp lại một lần nữa. Sợ Đông Phong không hiểu liền nói thêm: -Cô bạn sáng nay cậu cho đồ ăn ý? Đông Phong khó hiểu. Sao Khánh Thiên lại nghĩ đó là bạn gái của anh? Đông Phong lạnh lùng nói: -Không phải. Không hiểu tại sao, Đông Phong lại vô thức nói tiếp: -Lần trước vô tình đụng trúng nên mới đền bù. Tại sao mình phải giải thích làm gì? Đông Phong cũng không ngu ngốc nói đồ ăn là mua cho cậu nhưng mà cậu ăn đồ khác rồi mới tiện tay ném cho cô bạn đó đâu. Khánh Thiên túm áo Đông Phong, hai mắt to tròn, có chút kích động nói: -Thật hả? Cô ấy không phải bạn gái cậu? Đông Phong lần nữa xác nhận. Khánh Thiên nở nụ cười, nội tâm vui vẻ như bắn pháo trong lòng. Cảm giác hoa cũng sắp nở rộ đầy xung quanh Khánh Thiên rồi. Tốt quá! Cậu ấy chưa có bạn gái a. Cả một đường, Khánh Thiên vui vẻ cũng lây sang cho Đông Phong khiến Đông Phong hòa ái không ít. Nhân vật quần chúng vây xem: Ôi…cái ánh sáng chói mắt kìa là gì? Hào quang nhân vật chính hay sao? Khánh Thiên biết được Đông Phong không có bạn gái, vui vẻ cả ngày tựa như vương tử xinh đẹp thu hút không ít ánh mắt. Khánh Thiên hôm ấy vui vẻ đi về cùng với Phương An không nhận ra Jack không có về chung. Khánh Thiên vui vẻ kể chuyện cho Phương An. Cô nghe xong, cốc đầu Khánh Thiên một phát nói: -Khánh Thiên, cậu phải theo đuổi Lâm Phong mạnh mẽ lên, giữ người cho chắc. Phải tỏ tình! Khánh Thiên nghe Phương An nói, rụt rè đỏ mặt: -Cậu ý không chấp nhận thì sao? Mới cả mình cũng không biết theo đuổi như thế nào Phương An khụ khụ hai tiếng rồi làm vẻ mặt nghiêm trọng nói: -Đông Phong tốt như vậy sẽ có nhiều cô thích lắm. Cậu mà không nhanh chân cướp lấy thì sẽ mất cơ hội. Chị đây sẽ giúp cưng! Khánh Thiên ngây thơ cứ thế theo lời dụ dỗ của Phương An mà ngu ngơ gật đầu. Từ ngày mai bắt đầu kế hoạch quyến rũ Đông Phong. Kì thực Khánh Thiên cũng không hiểu nổi á? Nhiệt tình cọ sát Đông Phong! Phương An ra chỉ thị một. Khánh Thiên mới nghiêng đầu băn khoăn. Cậu cọ sát Đông Phong còn chưa đủ sao??? Khụ…khụ… Phương An tỏ vẻ đạo mạo nói: -Chúng ta cần cọ sát hơn nữa. Suy nghĩ một hồi, Phương An mới nói: -Sắp tới trường mình có một sự kiện. Cậu chắc chắn lên đó biểu diễn. Hát một bài tặng Đông Phong thế nào? Lúc đấy chắc chắn Đông Phong sẽ bị cậu hớp hồn. Sau đó tỏ tình luôn thế nào? Khánh Thiên suy nghĩ không chắc nên làm hay không. Phương An khuyên bảo: -Thôi nào, cứ để trong lòng mãi cũng khó chịu. Cứ nói ra nếu như Đông Phong không thích thì thôi. Tôi sẽ giúp đỡ nói là cậu chơi trò chơi bị phạt. Khánh Thiên gật gật đầu. Cậu cũng muốn nói ra. Nghe Phương An nói Khánh Thiên cảm thấy cũng được. Nếu không được chấp nhận ít nhất cậu cũng vẫn còn có đường lui, vẫn có thể vờ như không có gì làm bạn của Đông Phong. Phương An âm thầm nghĩ đến cảnh Khánh Thiên ở trên bục chơi đàn và hát, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Đông Phong. Đông Phong bị Khánh Thiên hút hồn, tim đập thình thịch nhìn về phía cậu. Sau đó hai người sẽ kéo nhau đi trong đếm. Dưới bầu trời đêm đầy sao, Khánh Thiên tỏ tình với Đông Phong và bùm họ hành một cặp. Phương An ảo tưởng như vậy thôi. Cô đã suy nghĩ đến phương diện nếu như cô nhìn lầm Đông Phong không có thích Khánh Thiên, cậu ta thẳng thì sao? Nếu như chuyện đồn thồi, Khánh Thiên sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên cô mới đề phòng nói với cậu. Nếu như chuyện thất bại thì cứ nói là đang chơi một trò chơi. Như vậy, Đông Phong không chấp nhận sẽ không có lời đồn thổi nào quá đáng. Có thêm cô nữa sẽ chẳng ai nghi ngờ gì. Phương An thầm nghĩ, mỉm cười. Phương An lại nghĩ đến người đang ở nhà cô lại đau đầu. -Phương An, hôm qua cậu có chuyện gì à? Phương An lắc đầu, mệt mỏi nói: -Nhắc đến mình lại mệt. Cậu nhớ không có một bạn nick mèo nhỏ ý? Cô bạn đó đến nhà mình ở đó! -Ể??? – Khánh Thiên ngạc nhiên, cực kì hứng thú nghe Phương An nói. -Là ba mình cho thuê nhà đó! Không tin nổi, ba thuê nhà cũng không nói với mình một tiếng! Khánh Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu, hơi băn khoăn nói: -Vậy cô bạn đó làm sao hả? Phương An không biết nói như thế nào, thở dài nói: -Cô bạn đó khá xinh xắn, hiền lành chỉ là cảm giác đôi khi như trẻ con. Thật ra mà nói thì cô bạn đó hơi nhát gan… Có hơi chút ngốc… Hôm qua khi biết tin, Phương An sock không nói nên lời luôn. Phương An ngắc ngứ đi xếp phòng cho cô bạn, khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ mặt hài hòa. Lúc hai người đang ngồi ăn cơm, cô bạn kia muốn lấy nước cho cô kết quả vỡ cốc, Phương An đương nhiên là người đi dọn. Cô bạn đằng sau chăm chăm nhìn khiến Phương An không được thoải mái lắm. Sau đó, cô bạn muốn thu dọn bát đĩa hộ Phương An thì vấp ngã. Phương An lại khổ sở dọn tiếp. Cô bạn đó ngồi một chỗ, đỏ mặt sợ hãi xin lỗi. Phương An cũng chỉ có thể thở dài. Khánh Thiên nghe xong dở khóc dở cười nhìn Phương An. Phương An là một cô gái mạnh mẽ nha, bởi vì đó là fan nên Phương An cố gắng hiền từ chứ nếu là Jack làm chắc bị Phương An đập lên xuống. Đến chính cậu còn bị Phương An mắng bao lần rồi. Phương An ở nhà hơi mất hình tượng một xíu. Nếu trên lớp là hình tượng con nhà người ta thì về nhà…có hơi đầu gấu, lười một tý. Có thêm người thành ra Phương An phải thu liễm lại rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương