Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 18: Cầu Xin Em Đừng Cho Anh Thêm Hy Vọng...



Chap 18

Khánh Thiên và Phương An vừa về đến nhà đã thấy một cô gái xinh xắn đang ngồi trước cửa nhà Phương An. Cô bạn đội một cái mũ đen, khuôn mặt đang ỉu xìu nhìn thấy Phương An liền tươi tỉnh thêm mấy phần.

Phương An dừng xe lại, nhìn cô bạn nói:

-Sao không ở trong nhà?

Cô bạn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

-Đợi cậu về?

Phương An gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu, Khánh Thiên ở bên cạnh nhìn hai người hơi ngu ngơ. Phương An mới giới thiệu:

-Khánh Thiên, đây là cô bạn thuê nhà mình. Aly.

Khánh Thiên mỉm cười chào Aly. Aly nhìn Khánh Thiên sững người lại, ánh mắt hiện lên vẻ rối rắm. Thấy Aly sững người, Khánh Thiên hơi nghiêng đầu băn khoăn nhìn cô.

Phương An cất tiếng:

-Aly, đây là Khánh Thiên, bạn của mình.

Aly giật mình, cúi người nói, giọng nói do có chút kích động nên hơi to:

-Xin chào.

Vừa nói xong, Aly liền đỏ mặt. Phương An và Khánh Thiên cùng cười.

Cô bạn này thấy khá đáng yêu đó chứ! Khánh Thiên thầm nghĩ, ánh mắt liếc về phía Phương An. Cô nhìn ánh mắt của Khánh Thiên liền giật mình. Má! Cái ánh mắt gì vậy?

Lần đầu tiên trong đời, Phương An không hiểu ý nghĩ trong ánh mắt của Khánh Thiên.

Đến lúc họ tạm biệt nhau, ai vào nhà nấy. Aly nhìn theo bóng dáng của Khánh Thiên, ánh mắt ngập tràn tâm tư.

Người đó giống anh họ…

Lúc nãy khi người đó mỉm cười dịu dàng như vậy, cô đã thất thần. Nụ cười ấy thực sự rất giống nụ cười của anh họ.

-Aly, mau vào nhà đi, đứng đó làm gì? – Phương An nói.

Aly xoay người lại, vội vã theo Phương An.

Khánh Thiên vào nhà, dựng xe để một góc, tháo giầy rồi ngẩng mặt lên chuẩn bị vào nhà.

Á! Khánh Thiên giật mình mà hét lên. Trước mặt cậu là khuôn mặt to khủng bố của cô em gái. Khánh Thiên ôm ngực, oán hận nhìn em gái.

-Tự nhiên đùng đùng xuất hiện chi vậy? Em tính ám sát anh à?

Thu Nguyệt khoanh tay, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận lớn tiếng :

-Anh haiiiiiiiiiii!

Khánh Thiên che tai nói:

-Có gì thì em nói luôn đi, hét lớn như vậy làm gì?

Thu Nguyệt cao giọng, trừng mắt nhìn Khánh Thiên:

-Anh hai…anh có phải quên mất chuyện gì rồi không?

Khánh Thiên lâm vào trầm tư, cố gắng suy nghĩ xem mình đã quên cái gì. Nhìn khuôn mặt ngơ của anh hai, Thu Nguyệt chỉ muốn lay cái con người ngu ngốc này lại!

-Con mẹ nó! Anh có nhớ đến em gái anh không vậy ? Em bảo anh là đi đón emmmm. Sao anh lại dám quên chứ!! – Thu Nguyệt hét lớn.

Khánh Thiên lúc này mới hoảng hồn, tỏ vẻ đáng thương nhìn em gái.

-Anh quên mất! Tha lỗi cho anh đi mà nha!

Thu Nguyệt hất cằm không thèm để ý. Khánh Thiên thở dài, đau xót nói :

-Tiền tiêu vặt tháng này của anh, em cứ lấy đi!

Thu Nguyệt quay mặt lại, cười với Khánh Thiên. Khụ khụ..vì cô vô cùng rộng lượng nên sẽ tha lỗi cho tên tội đồ này.

-Coi như bỏ qua cho anh lần này.

Khánh Thiên rớt nước mắt. Tiền tiêu vặt tháng này của cậu coi như đi tong. Huhu. Cậu vốn dĩ còn định để dành tiền mua ít đồ mới mà!

Khánh Thiên thất thỉu bước lên phòng, quẳng cặp vào một góc, phi tới cái giường. Huhu, tiền tiêu vặt tháng này của cậu. Khánh Thiên đập đầu vào gối.

Cho mày quên này! Cho mày quên này!

Xui xẻo qua thì may mắn đến.

Trong lúc Khánh Thiên đang buồn rầu thì chuông điện thoại reo lên. Khánh Thiên mở máy, không biết là ai gọi đến, số không có tên. Cậu bắt máy nghe.

-Alo ai đấy ạ ?

-Khánh Thiên đúng không ? – Một giọng nữ truyền đến.

-Dạ vâng. Ai đấy ạ ?

-Chị là chủ shop quần áo Ciao đây. Chị muốn em làm người mẫu cho chị, em thấy thế nào ?

-Dạ vâng được, được ạ. – Khánh Thiên ngay lập tức đồng ý.

-Vậy chiều ngày mai, em đến shop nhé vào khoảng 5h.

Á! Khánh Thiên nói chuyện xong, cúp điện thoại, nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Tuyệt quá đi! Mình được nhận rồi.

Đúng rồi! Phải báo tin này cho Phương An.

Hè trước, Khánh Thiên và Phương An đi làm thêm tại một quán trà chanh. Cậu và Phương An cũng là khách quen của quán bởi vậy lúc nghe Phương An nói muốn kiếm việc làm thêm vào hè. Chủ quán đã gợi ý cho Phương An làm thêm ở đây.

Khánh Thiên vì hè cũng không có việc gì làm nên đi làm thêm cùng Phương An. Khánh Thiên chỉ làm ca chiều còn sáng thì đi học đàn. Chính là Khánh Thiên lọt vào mắt của cô con gái chủ shop quần áo. Cô đã giới thiệu Khánh Thiên vào làm người mẫu cho shop. Khánh Thiên đã chờ câu trả lời từ chủ shop lâu lắm rồi cuối cùng thì cậu được chọn rồi a.

-Phương An! Cậu đoán xem có chuyện gì vừa xảy ra đi ???

Phương An một bên cầm điện thoại, một bên đang treo đồ. Khánh Thiên nói to khiến Phương An giật mình suýt rớt cái điện thoại. May mà Phương An nhanh tay đỡ lại kịp.

Suýt thì toang cái điện thoại yêu quý rồi!

-Có chuyện gì mà cậu vui mừng dũ vậy ?

-Hì hì, chủ shop gọi cho mình nói muốn mình làm người mẫu.

Phương An nghe xong cũng vui mừng cho Khánh Thiên.

-Vậy thì tốt quá rồi còn gì. Cậu cũng mong chờ việc này lâu rồi mà.

-Phương An, mai cậu đi cùng mình nha~

-Con trai yêu dấu muốn mẹ đi cùng sao? –Phương An trêu đùa nói.

Khánh Thiên cũng đáp lại:

-Dạ vâng.

Phương An nghe Khánh Thiên dạ vâng mỉm cười. Khánh Thiên nếu nhhuw gặp chuyện vui thì cô trêu chọc cậu ấy sẽ không có tức giận a. Đôi khi vui quá bị người ta ném đá vào đầu có khi vẫn cười ngu ngơ mất. Phương An nghĩ thế bỗng rùng mình.

Ặc…như thế có vẻ hơi dị a.

Hai người hàn huyên một hồi rồi Khánh Thiên mệt nhọc lăn ra ngủ mất. Phương An không nghe thấy Khánh Thiên nói chuyện nữa đoán chắc cậu ngủ rồi nên cúp điện thoại. Aiza, cảm giác như đang nuôi một đứa con vậy.

Xoảng! Âm thanh từ tầng dưới vọng lên. Phương An vội vã phi xuống dưới nhà. Quả nhiên trước mắt cô là một đống đổ nát.

Aly xấu hổ nhìn Phương An. Phương An nhìn cái bình vỡ lại nhìn Aly nói:

-Có sao không?

Aly có vẻ sợ hãi lắc lắc đầu, nhỏ giọng lí nhí nói xin lỗi. Phương An xua tay. Đây là lần thứ ba vỡ đồ. Lần này không biết là vì nguyên nhân gì đây?

Phương An nhìn một trong những bình hoa mà cô yêu thích vỡ tan tành thở dài buồn bã. Cái bình này cô mua mất những 300 nghìn đó. Mới để được hơn một tuần thế là xong.

Aly sợ côn trùng. Lúc nãy có một con chuồn chuồn nhỏ bay qua đậu trên tay Aly khiến cô hoảng hồn lắc tay điên cuồng. Con chuồn chuồn bay đi. Aly cầm cây phất trần gần đó xua xua muốn đuổi nó đi kết quả vô tình đập luôn vào bình hoa. Thế là đi tong cái bình hoa . Phương An lúc này đang lúi húi dọn đống đổ vỡ. Aly đứng một bên nhìn, tội lỗi đầy mình, im lặng không nói. Phương An quét dọn xong nhìn Aly đang buồn bã một bên mới đưa bọc rác cho cô, nhẹ nhàng nói:

-Lần sau, cậu cẩn thận hơn nhé. Cầm cái này ra ngoài vất giùm mình được không?

Aly cầm túi rác, vội vã chạy đi ra vất cũng không quên quay lại nói cảm ơn Phương An. Phương An thở dài, cảm giác như lại vừa nuôi thêm một đứa con . Khổ cái đứa con gái này hậu đậu quá! Phương An lúc nãy thấy bình vỡ còn làmột trong những bình cô thích nhất muốn mắng người một trận lắm nhưng mà nhìn thấy ánh mắt tội lỗi đáng thương kia đành nhịn. Hơn nữa đối phương còn là fan của mình, khác thuê nhà nên cô nhịn. Ta nhẫn.

Khuôn mặt đẹp đều là những thứ yêu nghiệt khiến cho người ta không giận nỗi.

[Tác giả: Kì thực là do nhà mi mê gái chứ gì?]

Đông Phong vừa mới nhận được tin Minh Thiên xuất hiện liền chạy vội vã đến. Vội vã đến nơi lại hi vọng sẽ có kết quả tốt cuối cùng vẫn là ngõ cụt.

-Theo như người ở đây bảo thì cậu Minh Thiên đã đến quán cà phê này cách đây một tuần trước.

-Một tuần trước? Vậy sao đến tận bây giờ tôi mới có thông tin! – Đông Phong tức giận nói, ánh mắt lạnh lùng quét ngang thanh niên mặc áo đen.

Lôi cúi người, im lặng không nói gì, dưới mắt lạnh của thiếu gia nhà mình. anh run hết cả người nhưng cũng không thể làm gì được. Lôi muốn hét lên anh là người chứ có phải thần đâu, người ta ở đâu lúc nào anh đâu thể cập nhập được hết! Trước mặt chủ nhân, mọi lời nói đều phải nuốt vào ngực nếu không bị đuổi việc cả nhà anh biết sống sao.

-Còn thông tin nào khác nữa không? – Đông Phong nói.

Lôi lắc đầu nói:

-Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi chỉ có thông tin cậu Minh Thiên đã từng đến quán cà phê này ngoài ra vẫn chưa nhận được thông tin nào nữa hết.

Lôi cùng mấy người khác có vẻ rất run sợ, Đông Phong nhìn họ muốn nói lại thôi. Cũng không thể trách họ. Bản thân Đông Phong nhận thức được rằng ba của anh đã ngăn cản, nhúng tay vào không ít.

Đông Phong thở dài một tiếng bảo người lui đi, ngồi chỗ mà Minh Thiên đã từng ngồi. Đông Phong ngồi ở đó tưởng tượng Minh Thiên đã như thế khi ngồi ở đây?

Minh Thiên, em ác lắm có biết không? Khi anh muốn bỏ cuộc cầu em đừng cho anh thêm hi vọng…

Mỗi lần muốn bỏ cuộc thì lại có một tia hy vọng nhói lên anh sẽ tìm được người ấy. Anh cứ chạy, chạy, cố gắng bắt lấy tia hy vọng kia nhưng đường đến lại là một ngõ cụt khác. Muốn từ bỏ lại không từ bỏ được…

Một cái vòng luẩn quẩn mà bản thân Đông Phong cũng không hiểu nổi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...