Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 19: Bóng Dáng Giống Như Em...



Chap 19

Khánh Thiên đang say giấc nồng, chuông báo thức reo liên hồi. Mắt nhắm mắt mở, Khánh Thiên với tìm cái điện thoại tắt đi rồi lăn ra ngủ tiếp. Xoay đi xoay lại đủ 8 tư thế, bé điện thoại theo chiều hướng của Khánh Thiên đã đi xuống an nghỉ ở một góc giường.

Một lúc sau, chuông lại tiếp tục reo lên inh ỏi, Khánh Thiên quờ quờ không thấy điện thoại đâu mới lồm cồm bò dậy. Hai mắt díu vào nhau, mơ hồ mở ra một ít đi tìm cái điện thoại. Mờ mịt đứng dậy mò mẫm một hồi cuối cùng cũng thấy cái điện thoại lăn lóc một góc giường. Tắt chuông báo thức đi, hai mắt lim dim nhìn giờ…

1s…

2s...

Hai mắt Khánh Thiên bật mở, nhìn chằm chằm điện thoại.Má ơi! Thôi xong rồi…Trễ học mất ….

Hậu quả của việc tối ngồi chat với Phương An rồi đọc truyện đến một giờ sáng.

Khánh Thiên hét váng trời vội phi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Ôm cái cặp, Khánh Thiên chạy vội xuống nhà. Thu Nguyệt không biết đã đi học từ lúc nào rồi, trên bàn ăn là một tô phở thơm ngon nhưng mà Khánh Thiên không có thời gian thưởng thức!

Huhu…Thu Nguyệt sao em lại không đánh thức anh dậy chứ???

Thu Nguyệt biết sáng nào anh hai mình cũng sẽ tất bật tìm đồ cho nên trước khi đi học luôn để những đồ mà anh hai mình có thể tìm ngay ngắn trên bàn để ổng đỡ phải đi mò.

Khánh Thiên vội vã dắt xe, khóa cửa nhà cẩn thận, phóng xe tới trường. Sao cứ mỗi lần đi muộn, xe lại đi chậm như vậy a??? Rồi tại sao mỗi lần cậu cuống muốn chết, sắp muộn học rồi thì y như rằng gặp phải đèn đỏ vậy trời?

Ông trời! Ông đang trêu đùa con đúng không???

May quá! Khánh Thiên may mắn đến được trường kịp lúc.

Ba chân bốn cẳng chạy vào lớp, không để lỡ một giây phút nào. Chì còn cách cửa khoảng 1cm thì Khánh Thiên dừng lại, thở một chút rồi vuốt vuốt lại tóc, thản nhiên đi vào lớp.

Ngồi được vô chỗ của mình, Khánh Thiên rớt nước mắt cảm tạ trời đất. May quá! Bảo toàn được cái lý lịch con ngoan trò giỏ rồi!

Vừa lúc Khánh Thiên ngồi an vị tại chỗ thì tiếng trống vừa văn vang lên, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp.

-Lại thức đêm đọc truyện hả? – Phương An hỏi.

Khánh Thiên gật gật đầu.

Phương An liếc ánh mắt “ta biết ngay mà” về phía Khánh Thiên,

-Thức đêm cho lắm vô rồi đi học muộn.

Khánh Thiên rớt nước mắt nói:

-Lần sau mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.

Phương An đảo mắt. Cậu chính là đã thề lần sau sẽ không như vậy cả chục lần rồi mà vẫn làm đó thôi.

Khánh Thiên nhìn về phí đồng hồ chỉ mong tiết học sớm kết thúc để cậu còn đi mua ít đồ ăn. Sáng nay chưa ăn gì giờ ngồi học cái bụng réo lên rồi.

-Đói bụng hà? – Phương An để ý thấy Khánh Thiên có vẻ đang đói bụng liền hỏi.

Khánh Thiên gật đầu. Phương An cằn nhằn:

-Lần nào cũng vậy giờ vui chưa?

Tiếng bụng kêu ọc ọc vang lên khiến Khánh Thiên đỏ mặt. Phương An cười khúc khích. Bởi vì đang trong giờ học nên hai người cũng không dám nói chuyện nhiều, nói rất nhỏ.

Khánh Thiên chán nản nhìn đồng hồ cầu mong nhanh lên.

May sao mọi người trong lớp có vẻ như không để ý nếu không Khánh Thiên đâm đầu xuống đất mất.

Đông Phong nhìn sang chỗ Khánh Thiên một chút. Khánh Thiên đang chán nản, cái mặt xụ xuống, thi thoảng hơi nhăn mặt, tay khẽ vỗ cái bụng một chút rồi lại chăm chỉ nghe giảng. Thế rồi một lúc lại thấy Khánh Thiên ngừng bút, mặt hơi đơ có vẻ ngại ngùng mím chặt môi lại. Đông Phong nhìn toàn cảnh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhìn cậu vỗ bụng rồi lại nhìn đồng hồ chán nản sau đó lại cố gắng tập trung học. Cả sáng nay cậu tuy bước vào lớp thản nhiên như không có gì nhưng Đông Phong nhận ra Khánh Thiên toát hết mồ hơi, có vẻ như đã chạy thục mạng lên đây.

Cũng phải thôi, lúc Khánh Thiên đến vừa vặn đến thời gian vào lớp không cách bao lâu.

Chắc là cậu ấy quên ăn sáng?

Lớp trưởng ngồi bên cạnh khẽ liếc sang nhìn Đông Phong thấy Đông Phong có vẻ như đang chìm vào suy nghĩ mông lung gì đó. Vị lớp trưởng hiện tại vẫn đang rất…

Ngồi cạnh với nhau bao lâu rồi nhưng mà vẫn không nói nổi với Đông Phong quá 3 câu! Lớp trưởng tâm rất mệt. Ngồi bên cạnh một tảng băng trôi ngày ngày tỏa hàn khí khiến lớp trưởng rất khổ tâm. May sao dạo gần đây tình trạng này đã hòa hoãn đi.

Nếu không lớp trưởng sợ mình sẽ bị cảm mất!

Cô giáo viết đề lên bảng rồi kêu học sinh làm. Thấy cả lớp không ai giơ tay muốn lên bảng làm bài, cô giáo liền cho họ 10 phút suy nghĩ, Kết quả vẫn chưa ai nghĩ ra, cô giáo ngồi ghi chép trong sổ, điểm đến tên Đông Phong liền gọi.

Đông Phong lúc này đang bận suy nghĩ không để ý đến. Lớp trưởng thấy cô gọi tên Đông Phong lại nhìn Đông Phong vẫn đang chìm trong suy nghĩ liền nhắc nhở:

-Đông Phong.

Đông Phong vẫn không phản ứng.

Lớp trưởng mới khẽ đụng nhẹ tay Đông Phong gọi Đông Phong. Ngay lập tức Đông Phong tỏa hàn khí, nhìn về phía lớp trưởng.

Lớp trưởng chống chọi cái lạnh cố gượng cười bảo:

-Đông Phong cô giáo gọi cậu…

Đông Phong đang suy nghĩ thấy có người đụng vô mình liền quay mặt nhìn, ánh mắt sắc lạnh cũng không có ý gì quá. Lúc này cô cũng cất tiếng gọi lần hai, mọi người trong lớp cũng nhìn về phía Đông Phong.

Khánh Thiên nhìn về phía Đông Phong với ánh mắt “hãy cố sống sót trở về” khiến cho Đông Phong băn khoăn.

Khánh Thiên nghĩ Đông Phong chưa làm được bài bị cô gọi nên nhìn về phía Đông Phong với ánh mắt đồng cảm. Cậu sai rồi!!!

Đông Phong lên bảng, mặt lạnh như tiền, nhìn đề bài rồi cầm phấn lưu loát viết. 5 phút sau, Đông Phong làm xong toàn bộ bài, nhàn nhã đi về chỗ. Cô giáo nhìn lời giải gật gù.

-Tốt lắm! Đúng hết. Trình bày cũng rất tốt.

Cả lớp nhìn về phía Đông Phong với ánh mắt ngưỡng mộ trong đó có cả Khánh Thiên. Phương An sau 20 phút cũng đã hoàn thành xong bài, cách giải so với Đông Phong thì dài hơn, không đúng quy trình nhưng cũng đúng kết quả.

Cô giáo giảng xong bài, tiết học cũng kết thúc.

Khánh Thiên mừng rỡ. Cuối cùng cậu cũng được giải thoát rồi. Phải đi xuống căn tin ngay và luôn. Đói muốn chết rồi!!!

Vừa định phi thân ra khỏi chỗ ngồi thì trước mặt đã xuất hiện hai gói bánh bông lan.

-Đông Phong.

Đông Phong khuôn mặt lạnh lùng đơn giản nói hai chữ cho cậu:

-Cho cậu.

Khánh Thiên như có phần quen với việc này vui vẻ cười nói:

-Cảm ơn cậu nha, đúng lúc mình đang đói.

Khánh Thiên không ngần ngại nhanh chóng bóc bánh ra ăn. Nội tâm vui vẻ muốn chết. Đúng lúc đói có đồ ăn còn là của người mình thích cho thì sao có thể không vui được cơ chứ.

Hình ảnh một người ngồi ăn khuôn mặt vui vẻ, một người ngồi nhàn nhã bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng. Không hiểu sao đem lại cảm giác khá hài hòa?

Phương An và một số nhân vật quần chúng khác đã sớm bị xem như không khí. Phương An hai mắt sáng rực nhẹ nhàng lùi về sau ngắm nghía.

Jack đi sang lớp nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt đang vui vẻ nháy mắt trở nên âm trầm xoay người bước đi. Không có chỗ để bản thân xen vào nên Jack chỉ có lùi bước quay trở lại. Phương An nhìn theo bóng Jack, cảm thấy áy náy, chạy theo.

Lần này…Jack thực sự nghiêm túc.

Chiều hôm đó, Phương An cùng Khánh Thiên đi đến shop thời trang để chụp ảnh. Khánh Thiên chỉ một số bộ đồ nam rồi chụp ảnh đăng lên trang chủ của quán. Tầm khoảng 1, 2 tiếng thì buổi chụp kết thúc, Khánh Thiên nhận tiền công rồi về.

Không có gì quá nhiều nhưng Khánh Thiên thực sự cảm thấy rất vui vẻ.

-Thiên.

Một bàn tay mạnh mẽ lôi cậu lại, Khánh Thiên ngạc nhiên xoay đầu nhìn. Phương An đang đi phía trước cũng phải ngoái lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Đông Phong! Khánh Thiên ngạc nhiên tròn mắt nhìn.

Đông Phong cũng ngạc nhiên nhìn lại. Đông Phong theo tin tức cùng người của mình đi tìm Minh Thiên, thấy bóng lưng giống Minh Thiên vội vàng theo giữ người lại ai ngờ đó lại là Khánh Thiên.

-Đông Phong…có chuyện gì sao?

Tay cậu bị Đông Phong nắm chặt nên có chút hơi đau. Khánh Thiên không hiểu sao lúc cậu xoay người nhìn lại phát hiện ra Đông Phong có chút thất vọng…

-Không có gì đâu…Xin lỗi.

Đông Phong nói, buông lỏng tay Khánh Thiên ra. Khánh Thiên xoa bàn tay, đỏ cả một mảng.

-Xin lỗi.

-Không sao đâu. Cậu đang đi đâu vậy….á…

Khánh Thiên đang nói thì một người chạy qua đụng vô khiến cậu mất thăng bằng ngã về phía trước. Người kia vội vã chạy đi cũng không thèm quay đầu lại xin lỗi một tiếng.

Khánh Thiên ngã vào lòng Đông Phong, khuôn mặt đỏ rực lên vội vã bật ra rối rít xin lỗi. Đông Phong nhìn vẻ mặt lo sợ của Khánh Thiên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói:

-Không sao chứ. Tôi cũng không có ăn thịt cậu đâu mà sợ.

Khánh Thiên đỏ mặt gật gật. Bàn tay Đông Phong rất ấm áp khiến Khánh Thiên có phần luyến tiếc.

Khánh Thiên níu góc áo Đông Phong, ngại ngùng nói:

-Đông Phong, cậu muốn đi ăn gì đó không?

-Ừ. – Đông Phong thuận miệng đồng ý.

Phương An vừa nghe thấy thế liền giả vờ tiếc rẻ nói với Khánh Thiên:

-Khánh Thiên, mình có việc phải về nhà gấp. Mình đi trước nhé.

Phương An vỗ vai Khánh Thiên mấy cái rồi chạy đi lấy xe về luôn. Chỉ còn Đông Phong và Khánh Thiên đi cùng nhau. Giống như một buổi hẹn hò.

Đông Phong không có đi xe nên cùng với Khánh Thiên. Nội tâm Khánh Thiên bùng nổ. Đông Phong ngồi sau xe, Khánh Thiên cảm giác được nhịp thở đều đều của anh, đại não muốn nổ tung. Đi mới để ý Đông Phong không quá thoải mái. Đông Phong rất cao, ngồi phía sau cảm giác không được tốt cho lắm.

Khánh Thiên dừng xe lại, nói với Đông Phong:

-Hay cậu chở mình đi.

Đông Phong không nói gì nhiều, xuống xe. Hai người đổi chỗ cho nhau. Khánh Thiên ngồi sau xe nhìn tấm lưng rộng lớn của Đông Phong, khuôn mặt của Đông Phong mỉm cười nhẹ nhàng. Tay khẽ níu góc Đông Phong.

Đông Phong gặp đèn đỏ dừng xe, theo quán tính, Khánh Thiên liền đập mặt vào tấm lưng. Xoa xoa cái mũi, Khánh Thiên cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đông Phong ở phía trước cười nhẹ.

-Ôm chặt vào.

Nói xong, cầm lấy bàn tay Khánh Thiên ôm chặt lấy mình. Xe chạy, Khánh Thiên ở phía đằng sau ngâm nga hát giai điệu nào đó. Đông Phong qua gương chiếu hậu nhìn Khánh Thiên, cảm thấy vui vẻ.

Có chút nhớ về khoảng thời gian trước…

Minh Thiên muốn đi xe đạp, kéo Đông Phong đi chung. Minh Thiên ngồi sau xe, giọng nói dịu dàng, tay ôm lấy anh. Nụ cười của Minh Thiên như tia nắng ấm dịu dàng bao bọc lấy anh.

Đạp xe qua những hàng cây xanh ngát, những cơn gió thổi dịu nhẹ. Minh Thiên dịu dàng kể những câu chuyện nhỏ. Đông Phong chăm chú lắng nghe…Anh luôn yêu thích những hạnh phúc nhỏ bé và giản dị như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...