Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 20: Số Điện Thoại Của Tôi.
Chap 20 -Đông Phong, là quán này nè. – Khánh Thiên chỉ tay vào một quán ăn nhỏ. Quán tên là New Tea, là nơi cậu cùng Phương An hay đến ăn. Đồ ăn ở đây khá ngon. Quán tuy nhỏ nhưng trang trí rất đẹp, chị chủ quán cũng vô cùng thân thiện. Đông Phong dựng xe rồi cùng với Khánh Thiên đi vào quán. Bên ngoài quán có cây cối xanh tươi, bên trong trên trần là những chiếc đèn dài chiếu xuống, xung quanh tường là những hình vẽ sinh động. -Quán vào buổi tối đẹp lắm á. Cậu muốn ăn gì ? – Khánh Thiên lấy một tờ menu đưa cho Đông Phong. Đông Phong ngược lại không để ý lắm, tùy tiện nói : -Cậu cứ gọi đi. Món nào cũng được. Thông báo điện thoại vang lên. Tin nhắn từ Lôi. ‘Thiếu gia, ngài đang ở đâu ?’ ‘Cậu cứ lái xe đi về trước đi. Tôi đi cùng bạn.’ Nội tâm Lôi khi nhận được tin nhắn muốn khóc. Thiếu gia, ngài có thể nói với tôi sớm hơn được không ? Khoan…thiếu gia nói đi cùng bạn. Bạn nào nhỉ ? Bạn nào khiến thiếu gia bỏ việc đi tìm người, bỏ xe chạy theo ? Thôi kệ đi, biết càng ít càng tốt. Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không muốn dấn thân vào những việc to lớn này a... -Đông Phong, cậu uống gì ? -Gì cũng được. -Vậy uống trà chanh nhé. Đông Phong gật đầu xem như đồng ý. Khánh Thiên liền đi gọi đồ ăn. Đông Phong ngồi một chỗ, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn lại khiến cho người ta cảm giác mỹ nam lạnh lùng thanh khiết. Mấy cô nữ ở đằng xa nhìn Đông Phong không chớp mắt. Hiếm khi mới có trai đẹp xuất sắc thế này. Đi ăn cùng cậu ta lại thêm một mỹ nam nữa khiến cho hội chị em bùng nổ rồi. Chị chủ quán cười nói với Khánh Thiên: -Hôm nay không đi cùng Phương An, đi cùng bạn mỹ nam nào thế kia. Khánh Thiên cũng tươi cười đáp lại. Hai người trò chuyện một chút, có vẻ vui vẻ. Khánh Thiên đi về, cầm theo hai cốc trà chanh. -Uống trước đi nè. Chắc tầm một lúc nữa đồ ăn mới có. -Cậu hay đến đây ăn lắm hả? – Đông Phong bỗng nhiên nói. -Ừ, cũng hay đến đây. Đông Phong không nói gì thêm nữa, Khánh Thiên cũng không biết nói gì nên mở điện thoại ra lướt face, thi thoảng lại ngước lên nhìn Đông Phong. Tầm mười năm phút sau, đồ ăn tới. Chủ yếu là mấy món ăn vặt cùng đồ ngọt. Đông Phong nhìn đống đồ ăn, anh không có hứng thú ăn mấy đi cùng Khánh Thiên chả qua vì chiều cậu thôi. Đông Phong gắp vài miếng còn lại toàn bộ để Khánh Thiên ăn. Khánh Thiên vừa vui vẻ kể mấy chuyện nhỏ, vừa ăn. -Đông Phong, ăn đi chứ! Đừng chỉ ngồi nhìn thế. Khánh Thiên xiên cá viên chiên đưa ra trước miệng Đông Phong. Anh há miệng cắn cá viên chiên, ánh mắt liếc lên nhìn Khánh Thiên, nhìn xuống đôi môi của cậu. Khánh Thiên bỗng có hơi run tay. Chỉ là ăn thôi sao cảm giác quyến rũ thế chứ! A…Đông Phong yêu nghiệt quá đi mà! Đông Phong ăn xong, Khánh Thiên liền rụt lại, cúi đầu uống trà chanh. -Khánh Thiên! Tự nhiên bị gọi, Khánh Thiên bối rối ngẩng mặt lên. Á á…Đông Phong chạm vào má cậu! Đông Phong lau đi vụn khoai chiên còn dính trên môi cậu, vẻ mặt dịu dàng đến lạ. -Thiên… Khánh Thiên thu hút vào vẻ mặt ấy. Vẻ mặt dịu dàng này của Đông Phong khiến cậu muốn chạm vào. Không tự chủ, Khánh Thiên vươn tay chạm vào má Đông Phong, lời nói cũng không tự chủ thốt ra: -Tớ thích cậu. Cùng lúc đó xe ô tải đi qua, còi xe hú vang lên. Khánh Thiên cũng giật mình, khuôn mặt đỏ lên. Cậu lắp bắp nói: -Xin lỗi…xin lỗi. Tiếng còi xe ấy vang lên cũng đánh thức Đông Phong đang trầm mình vào quá khứ. Đông Phong không hiểu Khánh Thiên đang xin lỗi chuyện gì, nhưng mà hình như lúc nãy cậu ấy nói gì đó thì phải. -Cậu đâu cần xin lỗi làm gì cơ chứ. Mà lúc nãy cậu nói gì vậy? -Không…không có gì. Mình muốn đi vệ sinh thôi. Khánh Thiên vội vài chạy vào nhà vệ sinh, khuôn mặt đỏ bừng. Á á á…suýt nữa thì toang rồi! Ánh mắt dịu dàng ấy của Đông Phong…sao lại giống như sắp khóc vậy ? Đông Phong nhìn ra ngoài, dòng xe cộ đi lại. Minh Thiên…từng giờ từng khắc em luôn ám ảnh tâm trí tôi... Nụ cười của Minh Thiên mỗi lần anh lau vụn bánh trên khóe môi cậu cùng cảm giác mịn màng khi anh chạm vào làn da ấy… Chiếc xe tải vừa mới vụt qua che mất đi một chiếc xe ô tô mà người ngồi trong đó lại chính là người mà Đông Phong luôn tìm kiếm. Đợi Khánh Thiên xử lí nốt đống đồ ăn, hai người thanh toán đi về. Đang đi ra lấy xe thì Khánh Thiên sực nhớ điều gì đó lại chạy vội vào lại. -Cậu mua thêm trà sữa à? – Đông Phong nhìn Khánh Thiên xách hai cốc trà sữa. Suýt nữa thì cậu quên mất mua trà sữa cho Phương An và em gái cậu a~ -Mua cho em gái tôi và Phương An đó. -Cậu có em gái à? -Ừ, có một cô em gái tên Thu Nguyệt Nguyệt. Con bé đáng yêu lắm nhưng cũng nghiêm khắc lắm. – Khánh Thiên nghĩ đến cô em gái, liền kể lể. -Anh em cậu thân ghê nhỉ. Khánh Thiên nở nụ cười tựa như ánh ban mai đáp lại : -Ừ. Vì hai người đi cùng một xe nên Khánh Thiên muốn đưa Đông Phong về nhà trước rồi cậu tự lái xe đi về nhưng Đông Phong không đồng ý. Tại vì trời tối rồi, nhà Đông Phong và Khánh Thiên cách nhau xa, Đông Phong không muốn Khánh Thiên đi đi lại lại trời tối như vậy. Khánh Thiên phồng má, cương quyết nói : -Mình là con trai mà, đi tối về cũng đâu có sao đâu. Đừng lo. Đông Phong không chấp thuận, lắc đầu nói : -Trời tối. Mình tự bắt xe về được. Cậu cứ đi về nhà đi. Hai người nói đi nói lại một hồi. Cuối cùng Đông Phong vẫn cương quyết ép Khánh Thiên đi về nhà. Khánh Thiên không lay chuyển được, đành thỏa hiệp nói : -Vậy, mình ở lại đợi cậu lên taxi rồi về. Đông Phong xoa đầu Khánh Thiên nói : -Ngoan đi về trước đi. Về nhà rồi gọi cho tôi. Khánh Thiên ừ rồi, ngậm ngùi quay xe đi về nhà, mới đi được một đoạn ngắn, Khánh Thiên lại quay lại. Cậu quên mất chưa hỏi Đông Phong cách liên lạc a~ -Sao lại quay lại rồi ? -…Ừm…cậu có nick face book không ? -Không có. Làm sao? Đông Phong không dùng nick face vì anh cảm thấy không cần thiết. Anh cũng có dùng face làm gì đâu. Thời gianh rảnh toàn đọc sách, chơi thể thao cùng Minh Thiên. Nếu liên lạc thì gọi trực tiếp là được. Khánh Thiên cảm giác. Ôi đây chính là con người ta… -Mình định hỏi để kết bạn với cậu ý mà. Có gì thì nhắn với cậu nữa. Thấy vẻ mặt Khánh Thiên hiện lên vẻ thất vọng, Đông Phong mới nhớ ra anh quên chưa cho cậu số điện thoại liên lạc. -Khánh Thiên, tôi mượn điện thoại. -Ừ. – Khánh Thiên liền lấy điện thoại đưa cho Đông Phong, bản thân cũng không hiểu Đông Phong mượn điện thoại làm gì. Đông Phong bấm xong, đưa lại cho Khánh Thiên. -Số điện thoại của tôi. Khánh Thiên, cầm điện thoại, ánh mắt trong trẻo ngước lên nhìn Đông Phong, vô cùng vui vẻ. Khánh Thiên lưu số điện thoại vào, miệng cười tủm tỉm. Đi về đến nhà, việc đầu tiên Khánh Thiên làm là nhắn tin cho Đông Phong nói cậu về đến nhà rồi sau đó Khánh Thiên vui vẻ không để ý đến lời của em gái luôn, tâm hồn chỉ để ý vô điện thoại. Đưa cho em gái hai ly trà sữa nói : -Một cốc của em, một cốc của An. Nói xong liền đi lên phòng. Thu Nguyệt nhìn anh trai cười hâm hâm dở dở nội tâm lo lắng. Anh trai mình không lẽ bị ăn mắng nhiều quá hâm rồi! Khoan, trà sữa anh tự mang cho chị Phương An đi chứ! Đông Phong hiện tại đang ngồi trên xe ô tô riêng, nhận được tin nhắn của Khánh Thiên, nhắn lại một chữ ừ. Lôi ngồi trên lái xe, len lén nhìn thiếu gia. Hôm nay, thiếu gia có vẻ tâm trạng tốt… -Lôi. -Dạ! – Nghe được điểm danh, Lôi vội vàng trả lời. -Lôi, cậu rẽ vào một tiệm bánh đi. Tôi muốn mua bánh su kem. Lôi ngạc nhiên nhưng vẫn dạ một tiếng. Thiếu gia vẫn đang nhìn điện thoại. Sao tự nhiên thiếu gia lại muốn ăn bánh ngọt… Đông Phong nhìn từng dòng tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng hơi cong. Khánh Thiên: “Đông Phong, cậu về đến nhà chưa?” Đông Phong: “Sắp.” Khánh Thiên: “ Tôi thèm ăn bánh su kem quá.Cái bánh cuối cùng em gái tôi ăn mất rồi. tôi phải đi ăn cơm đây. Em gái tôi kêu ầm ĩ rồi.” Heo con! Facebook à…Anh có nên lập một cái không nhỉ? Khánh Thiên ngồi ăn cơm, ánh mắt lấp lánh về phía em gái: -Nguyệt, mai em mua bánh su kem đi. Anh muốn ăn. -Không, hôm nay ăn rồi. Mai em sẽ mua hoa quả tráng miệng. Khánh Thiên ỉu xìu. Aiz, muốn ăn bánh su kem mà. Bánh su kem cậu đã ăn được miếng nào đâu a. -Không ăn được do anh về muộn thôi. Hơn nữa, anh vừa đi ăn vặt về rồi còn gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương