Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 7: Chúng Ta Là Bạn Đúng Không?



Chap 7

Khánh Thiên cảm thấy thật ra Đông Phong cũng không quá đáng ghét chỉ là dường như mỗi lần cậu muốn thân thiết hơn với anh thì anh lại đẩy cậu ra…

Thực sự…thực sự như vậy rất khó chịu!

Chẳng hạn như mấy lần trước vừa đối xử hài hòa với cậu một chút thì hôm sau chả hiểu sao lại nổi cơn thần kinh!

Khánh Thiên để ý thấy rằng Phương An với Đông Phong quan hệ không tồi a.

-Khánh Thiên! Đi thôi. – Phương An vỗ vai nhắc nhở cậu bạn thân đang mải mê suy nghĩ.

Khánh Thiên gật gật cái đầu quay sang chỗ Đông Phong, mỉm cười :

-Cậu có muốn đi cùng không?

Đông Phong đặt cuốn sách xuống bàn, nhẹ nhàng đáp lại:

-Đi đâu?

-Tôi và Phương An định đi đến câu lạc bộ nhảy. Cậu có muốn đi cùng không dù sao ở trên lớp cũng đâu có gì làm.

Đông Phong trầm mặc mấy giây rồi gật đầu. Trước giờ anh vốn dĩ không thích chỗ đông người lắm nhưng lần này vì cậu ấy anh sẽ dành ra một ngoại lệ vậy. Dù sao ngồi ở đây cũng buồn chán.

Khánh Thiên mặc dù hỏi nhưng cũng không ngờ rằng Đông Phong lại chấp nhận, cười tươi mặt đầy kinh hỉ khua tay vui vẻ.

-Tốt quá tôi cứ nghĩ cậu sẽ từ chối cơ.

Ánh mắt Đông Phong mang theo chút dịu dàng nhìn Khánh Thiên. Cậu ta vui đến vậy sao? Mình đi cùng cậu ta liền vui vẻ như vậy ? Thực sự là đáng yêu.

Phương An chỉ đứng một bên cười mỉm.

Dọc đường, Khánh Thiên tâm trạng tốt liền vui vẻ ba hoa một hồi, kể cho Đông Phong nghe rất nhiều chuyện. Đông Phong cả dãy đường đi lắng nghe lời Khánh Thiên nói thi thoảng ừm ờ vài câu. Phương An thì thi thoảng sẽ đệm thêm ít lời trêu chọc Khánh thiên đến xù lông.

Nói chung là một bầu không khí hài hòa!

Còn tại sao bọn họ lại có thể rảnh rỗi như thế này mà không học ư. Đương nhiên là vì tiết này chính là tiết ngoại khóa. Học sinh tham gia câu lạc bộ thường sẽ đến câu lạc bộ sinh hoạt.

Nói thật thì cậu và Phương An ở trong khá nhiều câu lạc bộ. Lần này thì câu lạc bộ nhảy có buổi biểu diễn nhỏ nên cậu và Phương An tới xem tiện thể cổ vũ cho Vũ luôn.

Vũ chính là một người bạn khá thân với cậu và Phương An. Vũ học cùng với Khánh Thiên và Phương An ở lớp học thêm.Cậu ấy cũng là một hotboy à nha.

Khánh Thiên và Phương An đi vào phòng câu lạc bộ, Đông Phong đi cùng hai người nên cũng được vào luôn.

-Khánh Thiên! Phương An! – Một cậu nam sinh cao ráo, phong cách giống cool boy vẫy tay với họ.

Minh Vũ nhanh chóng chạy đến chỗ hai người thực vui vẻ rồi nhận ra có một bạn nam cao lớn bên cạnh hình như là nam sinh mới chuyển trường đến thì phải. Liếc ánh mắt về phía cậu bạn bên cạnh hỏi Phương An :

-Ai đây ?

-Đây là Đông Phong học cùng lớp với tôi. – Phương An nhanh chóng đáp lời.

Minh Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, mỉm cười lịch sự chào hỏi :

-Xin chào. Tôi là Nguyễn Minh Vũ, rất vui được gặp cậu.

-Ừ. – Đông Phong không mấy quan tâm gật đầu đáp một tiếng.

Minh Vũ thấy vậy cũng không nói gì. Haiz, người này khó làm quen a~

-Khánh Thiên! Tí nữa cậu lên nhảy cùng bọn tôi đi~

Minh Vũ khoác vai Khánh Thiên ngả ngớn nói. Khánh Thiên đẩy Minh Vũ ra. Sức nặng của cái tên này cậu không chịu nổi a. Khánh Thiên đẩy được người ra chán nản nói :

-Cậu bớt chọc tôi đi! Rõ ràng là biết tôi không có biết nhảy rồi mà!

-Rồi rồi…

Đông Phong nhìn ba người thân thiết nói chuyện không xen vào. Nhìn họ bỗng chốc anh nhớ lại. Không biết mấy tên đó thế nào rồi ? Cả cậu ấy nữa ?

Khánh Thiên quay đầu nhìn Đông Phong, nắm lấy bàn tay anh mỉm cười kéo lại.

-Này Đông Phong, cậu biết nhảy không ?

Đông Phong nhìn Khánh Thiên, đôi mày có chút dãn ra, ánh mắt hài hòa. Giống như cậu ấy vậy, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác. Là vì không muốn để mình cảm thấy lạc lõng sao ?

-Không có.

Đông Phong đáp lời.

Đến giờ biểu diễn, Khánh Thiên nhanh chóng nắm lấy tay Đông Phong kéo anh đi tìm một chỗ tốt để xem buổi biểu diễn.

Phương An đứng nhìn một bên thở dài . Haiz, quả nhiên có chồng rồi quên bạn. Haiz…haiz…đành cô đơn bước đi thôi.

Đám học sinh ồn ào hú hét khiến Đông Phong cũng không cảm thấy thích thú. Khánh Thiên thì thích thú hòa cùng đám đông.

Cậu quả nhiên thích những nơi náo nhiệt.

Minh Vũ đứng ở trên nhảy thực đẹp, toàn liếc ánh mắt về Khánh Thiên. Khánh Thiên cũng toàn nhìn cậu ta khiến cho Đông Phong cảm giác bản thân có chút khó chịu.

Khánh Thiên định xem Đông Phong thế nào thấy anh nhíu mày có vẻ không thích thú đành bỏ dở lôi Đông Phong về.

-Cậu không định xem tiếp à ?

-Cậu có vẻ không hứng thú lắm. Cậu không thích chỗ đông người à ? – Khánh Thiên quan tâm hỏi.

Đông Phong hơi nhếch môi, xoa đầu Khánh Thiên :

-Cũng không thích lắm!

Khánh Thiên cảm thấy tội lỗi. Đông Phong không thích chỗ đông người sao lúc nãy không nói a là vì sợ cậu mất hứng sao? Muốn cậu ta vui vẻ chút ai ngờ đâu cậu ta không thích chỗ đông người chứ.

Khánh Thiên mặc mỗi chiếc áo đồng phục mỏng nên cảm thấy có chút hơi lạnh khẽ rùng mình. Thân thể tôi là thân thể ngọc ngà yêu ớt a~

Cảm giác ấm áp bỗng lan ra, Khánh Thiên ngạc nhiên. Đông Phong đã khoác cho Khánh Thiên chiếc áo nói ngắn gọn một chữ.

-Khoác.

Khánh Thiên a một tiếng định từ chối, Đông Phong lại giữ chặt áo trên cậu nghiêm túc:

-Lạnh. Khoác vô. Cẩn thận cảm.

Khánh Thiên khoác chiếc áo ấm áp. Tâm trạng có chút băn khoăn. Liệu lại như ngày hôm đó cậu ấy cũng lại tiếp tục lạnh nhạt…

Khánh Thiên cúi mặt xuống một chút, dường như khó khăn cất tiếng:

-Đông Phong, tôi với cậu là bạn phải không?

Đông Phong có chút mờ mịt nhưng rồi khẽ ừm một cái. Khánh Thiên ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn sâu vào ánh mắt Đông Phong, chần chừ nói:

-Chúng ta là bạn đúng không? Tôi muốn làm bạn với cậu nhưng mà đôi lúc cậu cứ dữ dằn ghét bỏ tôi thế nào lúc thì lại quan tâm tôi khiến tôi thực sự khó hiểu.

Đông Phong nghe cậu nói một tràng dài, lặng im một lúc rồi trầm tĩnh đáp lời :

-Xin lỗi, lúc đó tâm trạng tôi có hơi không tốt.

-Chúng ta là bạn đúng không ?

-Ừ.

Khánh Thiên nở nụ cười. Nụ cười xinh đẹp tươi sáng như ánh mặt trời rực rỡ. Đông Phong tự nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường…

Nụ cười ấy là nụ cười của ánh nắng ấm áp…
Chương trước Chương tiếp
Loading...